TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 337

cô vào vòng tay của người đàn ông khác. Một người mà Miriam không bao
giờ thực sự thấy mến. Bây giờ cô nhiều tuổi hơn, nhưng nó vẫn làm cô day
dứt. Hai người đã rất gần gũi. Cô và cha. Lẽ ra cô phải giải quyết từ lâu.
Đến nói với ông, Xin lỗi bố. Con xin lỗi đã có lúc làm bố phải phiền lòng,
nhưng cô không làm nổi. Bướng bỉnh và cứng đầu. Cô bắt đầu cảm thấy
giờ đã đến lúc. Không lâu, không lâu nữa, cô sẽ nói với ông.

“Vâng, nhưng mà mẹ cũng phải kể với con đấy.”
“Ừ, Marion, về phòng ngủ đi. Con làm được chứ?”
“Nhưng khó lắm mẹ ơi,” con bé tóc vàng cãi. “Con cứ nghĩ về Jackson

Jekyll và Frankie Stein. Chúng cũng ở nhà một mình.”

Đó là hai búp bê gần đây cha cô mua cho nó.
“Chúng không sao đâu.”
“Làm sao mẹ biết?”
“Mẹ vừa nói chuyện với bố; bố bảo chúng không sao. Bố nói chúng gửi

lời thăm con.”

Marion có vẻ ranh mãnh.
“Con nghĩ mẹ nói dối.”
“Mẹ nói dối? Sao con lại nói thế?” Miriam mỉm cười.
“Búp bê không biết nói.”
“Chúng nói chuyện khi con chơi với chúng.”
“Kìa, mẹ. Đó là giọng của con.”
“Thế à,” Miriam nói, giả bộ ngạc nhiên. “Giọng con? Mẹ cứ nghĩ chúng

có thể nói.”

Marion cười khúc khích.
“Thế à mẹ?”
“Ừ.”
“Mẹ không lừa con chứ?”
“Không, không đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.