TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 348

“Thế thôi à? Không có tên họ ư?”
Munch lắc đầu, thở dài.
“Mục sư Simon, thế thôi. Tôi đã yêu cầu Gabriel xem có thể tìm hiểu

thêm gì về ông ta.”

“Và còn Lukas Walner? Mẹ anh có biết cậu ta không?”
Munch gật đầu.
“Tôi nghĩ cậu ta là trợ lý của Simon.”
“Và anh đã gặp cả hai người?”
Mia biết đây là câu hỏi Munch cũng không muốn nghe, nhưng vẫn phải

hỏi.

“Có, nhìn từ xa,” Munch trả lời ngắn gọn rồi hạ kính xe.
Ông ném mẩu thuốc ra ngoài, vừa châm điếu khác thì họ đến ngôi nhà

thờ màu trắng. Nếu không biết họ đang đi đâu, chắc Mia đã không nghĩ đó
là ngôi nhà họ tìm. Nhìn từ ngoài, nó chẳng có gì cho biết là nơi cầu
nguyện. Nó trông giống như trại của hướng đạo sinh, hoặc cơ sở công cộng
vô danh. Mãi khi họ qua cổng vào cửa mới có thể thấy quả thật họ đã đến
đúng chỗ. Một tấm biển nhỏ gắn bên cửa trước đề “Nhà thờ Methuselah”,
phía trên là cây thánh giá nhỏ. Nhà thờ có vẻ không có người. Cửa khóa, và
cô không thấy có dấu hiệu hoạt động nào ở bất cứ đâu.

Munch xuống mấy bậc thang, đi dọc đường lát sỏi dẫn tới sau ngôi nhà.

Mia sắp theo sau ông thì chuông điện thoại của cô reo. Cô định không
nghe; với tình trạng Munch như lúc này, cô thực sự không muốn rời mắt
khỏi ông, nhưng toàn đơn vị đang ở mức báo động đỏ nên cô phải nghe. Cô
nhìn lưng áo nhung của ông khuất sau góc nhà khi cô bấm nút xanh.

“Mia đây.”
“Chị là Mia Krüger?”
Một giọng không quen.
“Vâng. Tôi đang nói chuyện với ai đây?”
“Tìm chị khó quá,” người đó thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.