TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 350

Mia đưa mắt tìm Munch, nhưng không thấy ông đâu.
“Ông nói ‘khác’ là ý gì?”
“Giờ tên của chị được ghi vào chỗ đó.”
“Cái gì?”
“Có người phun son lên tên Sigrid rồi viết tên chị vào đó.”
Mia Krüger cảm thấy người khó chịu đúng lúc cô lại thấy Munch ở góc

ngôi nhà. Ông ra hiệu cho cô trở về xe.

“Chị có thể đến đây được không?” người quản lý nhà thờ hỏi.
Munch vỗ vào đồng hồ, bực bội vẫy cô trên đường ra chiếc Audi.
“Tôi sẽ cố gắng tới đó sớm nhất,” Mia nói, rồi tắt máy.
“Cô nghĩ cô đang làm gì, hả?” Munch quát to. “Chỗ này có vẻ không có

người. Chúng ta phải gửi ảnh cả hai người đi, Lukas và ông mục sư.”

“Xin lỗi, anh nói gì?” Mia lơ đễnh hỏi.
Có người đã tới mộ Sigrid.
“Chúng ta phải gửi ảnh,” Munch lại nói, có vẻ càng cáu. “Chúng ta phải

tìm cho ra hai tên ngốc và đưa chúng về xét hỏi.”

Munch khởi động xe, chạy xuôi đường Bogerudveien. Mia đang suy nghĩ

có nên kể với Munch về cuộc nói chuyện vừa rồi của cô không thì chuông
điện thoại của ông reo. Cuộc nói chuyện không quá mười giây. Khi tắt máy,
mặt ông thậm chí còn trắng bệch hơn lúc trước.

“Chuyện gì thế,” Mia lo lắng hỏi.
Munch hầu như không nói nổi. Ông chỉ mấp máy môi, rặn ra từng từ.
“Ở nhà dưỡng lão. Mẹ tôi đột ngột trở bệnh. Tôi phải đến đó ngay.”
“Ôi, lạy Chúa!” Mia kêu.
“Tôi sẽ thả cô ở trung tâm thành phố. Cô tự tìm đường về nhé.”
“Tất nhiên,” Mia gật đầu.
Cô tìm cách chia sẻ cảm thông, nhưng không được.
Munch bật đèn xanh nhấp nháy, nhấn ga tăng tốc về trung tâm Oslo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.