TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 376

Emilie giới thiệu lại và giải thích tình hình.
“Thế cha mẹ nó đâu?” người đàn ông trên điện thoại hỏi.
“Tôi không biết. Tôi thấy em trai nó ở nhà một mình. Nó phải tự lo liệu

suốt một tuần.”

“Và đứa trẻ chúng ta đang nói, Tobias, có phải tên nó thế không?”
“Iversen. Tobias Iversen.”
“Lần cuối cùng thấy nó là khi nào?”
“Tôi không biết chắc, nhưng nó để lại mảnh giấy được tìm thấy thứ Bảy

tuần trước. Mảnh giấy nói nó đã vào rừng để tìm… à, tìm một nhóm tôn
giáo đã mua trung tâm cai nghiện cũ ở đó, có lẽ ông đã nghe về họ?”

“Chúng tôi có nghe,” viên sĩ quan cảnh sát nói.
Ông ta im lặng một lát. Hình như đang che micro, có lẽ đang tham khảo

ý kiến đồng nghiệp.

“Vậy là chúng ta đang nói về cậu bé mà chị nói là mất tích, và cha mẹ nó

cũng không thấy. Có phải chị nói với chúng tôi thế không?”

Emilie cảm thấy cô bắt đầu không thích viên cảnh sát này.
“Vâng, tôi nói như thế,” cô trả lời cộc lốc.
“Sao chị biết không phải nó đi cùng cha mẹ?”
“Tôi không biết.”
“Vậy có thể nó đi với cha mẹ?”
“Không, nó đi vào rừng.”
“Ai bảo thế,” giọng kia hỏi.
“Nó để lại mảnh giấy cho em trai.”
Người đàn ông trên điện thoại thở dài.
“Ông nghe đây,” Emilie nói, lúc này đã mất kiên nhẫn. “Tôi ở đây với

thằng bé bảy tuổi đã ở nhà một mình cả tuần lễ. Anh nó biến mất. Cha mẹ
nó cũng biến mất. Và ông đang bảo tôi các ông không thể…”

Cô cảm thấy cơn giận bốc lên. Cô phải thở mạnh để tiếp tục nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.