TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 374

“Ừ, quả là tuyệt,” Emilie nói, có vẻ sốt ruột.
Tobias Iversen mất tích bảy ngày và không ai báo cảnh sát. Cô lo sợ nghĩ

đến những gì có thể xảy ra với thằng bé xinh trai mà năm vừa qua cô bắt
đầu quý mến.

“Và đây là số điện thoại bí mật của sĩ quan cảnh sát mà Tobias và cháu

biết. Chúng cháu có thể gọi bất cứ khi nào chúng cháu cần, hoặc nếu chúng
cháu vào Oslo. Bởi vì, chúng cháu là những người anh hùng cô biết
không?”

“Ừ, cô có nghe,” Emilie nói và lại vuốt tóc Torben.
Cô chỉ có thể luồn ngón tay vào tóc nó. Nó thực sự cần được tắm rửa. Và

có đồ ăn. Và cuối cùng nhưng không phải là ít quan trọng nhất, cần có
người trò chuyện. Hai anh em đã tìm thấy nạn nhân của vụ giết người thứ
hai trong một loạt vụ giết trẻ em kỳ lạ được đăng tải trên các phương tiện
thông tin đại chúng. Ở trường, ngay sau ngày phát hiện xác hai cô bé, họ đã
tổ chức buổi họp toàn trường có nhiều nhà tâm lý tham dự để học sinh có
thể thảo luận vụ này với họ nếu chúng muốn.

“Người này tên là Kim. Ở đây viết thế,” Torben hãnh diện chỉ vào tấm

danh thiếp.

Nó đưa cô tấm danh thiếp và lại chỉ vào nó.
“K-i-m, Kim, đúng không cô?”
“Giỏi lắm, Torben. Cô không biết là cháu biết đọc.”
“Ô, cháu biết,” thằng bé mỉm cười.
Emilie nhìn tấm danh thiếp.

Kim Kolsø, Đội Trọng án, Đơn vị Đặc biệt.

“Cháu biết không, Torben?” Emilie nói rồi đứng lên.
“Biết gì ạ?”
“Cô nghĩ chúng ta sẽ đi mua pizza.”
“Vâng! Tuyệt quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.