TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 373

“Cháu nói Tobias chưa về nhà từ lúc cháu tìm thấy mảnh giấy?”
“Vâng, không ai đến đây cả.”
“Có ai gọi điện cho cháu không?”
Thằng bé lắc đầu. “Đường dây không hoạt động. Không có tiếng khi

cháu nhấc máy. Mà di động thì rất đắt, cô biết chứ?”

Emilie gật đầu, xoa đầu thằng bé.
“Đúng thế, đắt lắm. Mà cháu cũng không cần có di động.”
“Vâng, Tobias cũng nói thế.”
“Bọn con gái Thiên Chúa giáo là ai?”
“Chúng cháu không biết, chỉ đoán thôi,” thằng nhỏ nói. “Một số người

nói chúng ăn thịt người, song điều đó không đúng, nhưng chúng cháu biết
chúng không đi học; chúng có trường riêng.”

Emilie cũng như mọi người biết về số cư dân mới ở sâu trong rừng. Thực

ra là không biết gì. Các giáo viên đã thảo luận việc này trong phòng họp,
nhưng hầu hết chỉ là tin đồn. Mà bọn trẻ cũng không có đứa nào đăng ký ở
trường, nên chúng không thuộc trách nhiệm của họ.

“Vậy là anh cháu đi từ thứ Bảy trước và từ đó không ai nhìn thấy nữa?”
“Cháu không biết có phải anh ấy đến đó hôm thứ Bảy không. Liverpool

thắng 3-0. Luis Suarez ghi cả ba bàn. Cô biết thế là gì không? Sao các hãng
truyền hình không truyền bóng đá nhỉ? Cô có mang cho cháu thứ gì ăn
không? Cháu rất thích pizza.”

“Cháu thích pizza à?”
“Vâng, rất thích,” Torben nói. “Nhưng cô phải xem cái này trước đã.”
“Được,” Emilie mỉm cười.
“Đây là viên đá từ mặt trăng rơi xuống,” Torben nói, cho cô xem viên đá

đen có lỗ. “Chúng cháu giữ nó vì người ngoài hành tinh có thể muốn lấy
lại, và họ có thể giết hai con chim bằng một hòn đá, vì khi về mặt trăng họ
có thể sửa cái lỗ trên ấy, còn chúng cháu sẽ thấy những người sống ở đó.
Tuyệt vời, đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.