TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 371

69

E

milie Isaksen không thể tin vào mắt mình khi vào trong ngôi nhà nhỏ.

Hành lang tối om, chất đầy đồ cũ mà cô không biết là những thứ gì. Các
nơi khác trong nhà cũng không khá hơn. Đồ ăn thừa thiu thối, gạt tàn thuốc
lá, túi rác không ai vứt. Emilie cố không bịt mũi mà tỏ vẻ dũng cảm. Cô
không muốn làm thằng bé phải chịu đựng thêm những gì nó đã trải qua. Ở
một mình cả tuần trong ngôi nhà như đống rác này, không đồ ăn hay ai
trông nom. Emilie Isaksen tức giận, nhưng vẫn cố nở nụ cười.

“Cô muốn cháu cho cô xem chỗ giấu bí mật của chúng cháu không?”

Torben hỏi cô.

Nó có vẻ rất mừng vì có khách tới thăm. Nó gần như giật mình khi mở

cửa cho cô, hoảng hốt, mắt mở to ngấn lệ, nhưng giờ nó bắt đầu linh hoạt
hơn.

“Ừ, cho cô xem đi.” Emilie mỉm cười, theo thằng bé lên cầu thang tầng

trên.

Tầng trên cũng bừa bộn không khác gì dưới nhà. Emilie cố xem xung

quanh là những thứ gì. Mọi cái dường như quá sức với cô. Nghèo đói là
một chuyện, nhưng còn thế này? Mãi khi họ tới chỗ rõ ràng là phòng ngủ
của hai đứa trẻ, thì ngôi nhà mới bắt đầu giống một ngôi nhà. Trong phòng
có mùi sạch sẽ, nhỏ và sáng sủa.

“Chúng cháu giấu đồ trong nệm giường đề phòng kẻ xấu vào phòng,”

Torben giải thích, quỳ xuống trước giường.

Nó kéo khóa chiếc nệm mỏng, vạch rộng ra để Emilie có thể nhìn.
“Đó là thư của Tobias à?” Emilie chỉ tay hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.