TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 379

tuyệt vời, anh chưa bao giờ có thể mua nổi những thứ ấy. Những ngày đầu
tiên anh cảm thấy như đứa trẻ vào kỳ Giáng sinh.

Anh lại bấm chuông, tự hỏi anh và bạn gái sẽ mua loại nhà nào. Rõ ràng

họ không thể đủ tiền mua nhà ở khu vực này, nhưng có lẽ là một căn hộ
xinh xắn ở phía kia của thành phố? Có lẽ không có vườn, nhưng nó là nhà
của họ. Anh thấy anh mong chờ ngày đó biết bao. Tên anh ghi trên cửa.
Chúng tôi sống ở đây, Gabriel và Tove và… à, họ vẫn chưa bàn tên sẽ đặt
cho đứa bé. Anh vừa định bấm chuông một lần nữa thì cửa trước mở và
một bà già đi ra. Anh mỉm cười lễ phép với bà, giữ cửa rồi đi vào trong cầu
thang.

Anh mang những chiếc túi lên cầu thang tầng hai. Ludvig đã giải thích

nó là căn hộ ở mãi cuối hành lang. Anh định bấm chuông thì thấy cửa đã
mở sẵn.

“Xin chào,” anh gọi nhỏ. “Có ai ở đây không?”
Anh mang đồ vừa mua vào phòng khách.
“Xin chào. Tôi mang cho cô mấy thứ của ông Holger Munch.”
Tới lúc đó anh mới phát hiện ra có người.
Cái quái gì thế này?
Anh vứt túi, gọi 112 rồi cúi xuống chỗ người phụ nữ đang nằm trên sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.