TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 383

“Karen có đó không?”
“Có, Karen đang ở đây. Chị cầm máy.”
Hàng triệu giây trôi qua. Mia những muốn hét vào máy. Cô phải tăng cần

gạt nước ở mức cao nhất để nhìn được qua kính. Lại một triệu giây nữa trôi
qua, rồi cuối cùng Karen cũng đến.

“Vâng, Karen đây.”
“Chào Karen. Tôi là Mia Krüger.”
“Xin chào Mia, rất vui được nghe tiếng chị.”
“Hôm nay chị có thấy Holger không?”
“Có, lúc nãy anh ấy ở đây. Mẹ anh ấy trở bệnh, nhưng may là không có

gì nghiêm trọng. Bác sĩ đã cho thuốc để bà ngủ và…”

“Ừ, thế thì tốt,” Mia ngắt lời. “Nhưng bây giờ anh ấy có ở đấy không?”
“Không, anh ấy đi rồi.”
“Chị biết đi đâu không?”
“Không, tôi không biết. Anh ấy hoàn toàn kiệt sức. Tôi bảo anh ấy…”
Mia khẽ chửi thề. Cô không có thời gian nghe chuyện đó.
“… nên một tiếng sau tôi gọi anh ấy dậy. Lúc đi anh ấy trông không

được khỏe, nhưng…”

“Nhưng chị không biết anh ấy đi đâu à?”
“Không, anh ấy có điện thoại và chạy vụt ra cửa. Thậm chí không chào

từ biệt.” Karen đáp.

“Được rồi. Cảm ơn chị.” Mia nói.
“Mà này,” Karen nói vừa khi Mia định tắt máy.
“Có chuyện gì không?”
“Tôi chẳng biết việc này có quan trọng không, nhưng xe cô ta vẫn đỗ bên

ngoài.”

“Xe của ai?”
“Malin. Malin Stoltz. Xe cô ta vẫn còn ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.