TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 382

Cô đang mất bình tĩnh, phải hít thật sâu. Đó không phải lỗi của cậu ta.

Cậu ta đã làm tốt.

“Tôi không dám nói chắc,” Gabriel nói.
“Cậu về văn phòng, đến nơi gọi cho tôi.”
Cô kết thúc cuộc gọi, bấm máy cho Ludvig.
“Chị đi đâu thế?” Đồng nghiệp của cô muốn biết. “Chị biết ở đây đang

rối hết cả lên không?”

“Có, tôi có nghe. Holger đâu?”
“Không biết. Anh ấy không trả lời điện thoại. Chị còn xa không?”
“Hai mươi phút, nửa tiếng,” Mia nói.
“Bố khỉ! Đúng là họa vô đơn chí.”
Đúng là như thế. Họ đã đặt Marion dưới sự bảo vệ của cảnh sát và bây

giờ nó mất tích.

Cô bấm máy, gọi tổng đài hỏi đáp. Lúc này trời bắt đầu mưa. Mưa đập

mạnh trên kính chắn gió, tầm nhìn giảm. Cô bật cần gạt nước, nhưng vẫn
đạp chân ga.

“Tổng đài hỏi đáp.”
“Làm ơn cho tôi nói chuyện với Nhà Dưỡng lão Høvikveien.”
“Chị muốn tôi cho số à?”
“Không. Mẹ kiếp! Nối máy cho tôi!” Mia quát, đạp phanh khi thấy cô

đang chạy với tốc độ nguy hiểm.

Mãi lâu sau mới có người nhấc máy.
“Nhà Dưỡng lão Høvikveien. Tôi là Birgitte.”
“Vâng, xin chào. Tôi là Mia Krüger. Chị có thấy Holger Munch ở đó

không?”

“Lúc trước ông ấy ở đây, nhưng cũng lâu rồi,” người ấy trả lời.
“Tôi biết, nhưng ông ấy còn đấy không?”
“Không, tôi không thấy ông ấy.”
Khốn kiếp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.