TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 388

Lukas lặng lẽ gật đầu.
“Việc này cho anh thấy gì về con người?” mục sư hỏi anh. Lukas không

trả lời. Anh không muốn nói sai để lại bị dìm xuống nước lần nữa. Anh vẫn
còn cảm thấy nỗi sợ hãi lan khắp người.

“Loài người không biết cái gì tốt cho họ,” mục sư nói tiếp. “Họ không

được phép tự quyết định. Anh hiểu điều đó chứ, Lukas?”

Lukas gật đầu. Trước đây họ đã nói chuyện này. Hầu hết mọi người đều

ngu ngốc. Họ không biết cái gì là tốt cho họ. Vì thế, Chúa chỉ chọn một ít
người lên Thiên đàng. Chỉ những người đặc biệt. Những người đã được
khai tâm. Những người đã nhận ra điều này. Bốn mươi người của nhà thờ.
Và một vài người khác. Những người trên khắp thế giới mà họ sẽ có dịp
gặp.

Mục sư Simon nhìn thẳng mặt, cầm tay anh.
“Ta là Chúa Trời,” mục sư nói.
Nghe câu này, Lukas cảm thấy hơi ấm trở lại với anh. Anh bắt đầu thấy

rạo rực, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ ngón chân, lên mắt cá, hai đùi, bụng,
cổ, mặt và bây giờ đến tai đỏ.

“Ta chính là Chúa Trời,” mục sư nói. “Và anh là Con Trai của ta.”
Lukas ngồi, mồm há hốc. Mục sư là Chúa Trời. Bây giờ đã rõ. Phải thế

chứ! Hoàn toàn có nghĩa. Khi ông nói với Chúa trong văn phòng, ông đang
nói với chính mình. Mục sư là Chúa Trời. Và anh, Lukas, là con của Chúa
Trời.

“Con kính cha,” Lukas sợ hãi cúi đầu.
“Con trai của ta,” mục sư nói, đặt tay lên đầu Lukas.
Lukas cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Chúa Trời lan khắp đầu anh.
“Con đã vượt qua thử thách,” mục sư nói. “Con đã đặt cuộc sống của con

vào tay ta. Và ta hy vọng bây giờ con tin ta. Ta đã có thể giết con, nhưng ta
không làm. Vì con còn nhiệm vụ khác lớn hơn phải hoàn thành trước khi
chúng ta về nhà.”

“Về nhà?” Lukas thận trọng hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.