TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 397

74

T

obias đưa chăn cho Rakel và tắt đèn pin. Căn hầm tối như hũ nút,

nhưng chúng không có lựa chọn nào khác. Chúng phải tiết kiệm pin, và dù
sao mắt chúng cũng nhanh chóng quen với bóng tối. Tobias không biết
chúng đã bị giam dưới hầm bao lâu, nhưng đoán khoảng bốn năm ngày. Nó
đã mở nắp hầm, nhìn vào trong. Nó đang thì thầm gọi tên Rakel, tên cô gái
nó mới gặp, cô gái Thiên Chúa giáo đứng sau hàng rào, cô gái đang cần
giúp đỡ, thì có người đến phía sau đẩy nó xuống. Nó hoảng sợ, thấy mình
ngu ngốc và bị đau. Nó rơi một đoạn dài, qua chiếc thang vào một hố đen
ngòm rồi nện người trên nền xi măng cứng. Rất may đầu và tay nó không
xuống trước, mà ngã nghiêng, và nó tin do vậy cái rơi cũng nhẹ vì nó
không thấy quá đau, chỉ hơi đau một chút ở mông và một chân.

May là chúng có đồ ăn. Và chăn. Và đèn pin. Chúng quyết định tiết kiệm

pin vì không thấy có pin dự phòng. Chúng đang ở trong một phòng ngầm.
Rakel đã giải thích rõ cho nó. Cô đã bị giam dưới này vài lần. Đây là nơi họ
thường nhốt trẻ em hư, những đứa không làm những gì được bảo. Bình
thường chúng không phải ở dưới đó lâu, tùy thuộc vào tội của chúng. Theo
chỗ Tobias biết, có rất nhiều kiểu trừng phạt ở trang trại này. Một trong
những hình thức trừng phạt là cấm nói chuyện một tuần. Vì thế Rakel mới
viết giấy và nhét qua rào. Cô có thể nói - cô không bị câm, Tobias lúc đầu
đã tưởng thế, rồi tự hỏi có phải cô cố ý tỏ vẻ khó khăn, giống như Thủ lĩnh
Bromden trong Bay trên tổ chim cúc cu. Không, Rakel nói được, và sau khi
có người đẩy nó xuống hầm nơi cô đang bị giam giữ, cô nói liên tục. Tobias
thích nghe cô nói. Cô không giống bất cứ đứa con gái nào nó đã gặp, càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.