TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 414

Curry trở lại phòng thẩm vấn.
“Rồi, tôi đã nói chuyện với bác sĩ của chị. Ông ấy bảo tôi chuyển lời

thăm hỏi tới chị, nói ông ấy đang trên đường đến.”

Anh đã hoàn toàn mất vẻ hung dữ. Mà lúc này cũng không cần phải thế.

Nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt họ, Anette bắt đầu tự hỏi Malin
Stoltz có thực sự là người họ đang tìm. Nếu vậy cô ta phải là người nói dối
rất giỏi. Đó cũng là một khả năng. Cô ta đã nói với họ mình bị tâm thần, cô
ta không phải lúc nào cũng là chính mình. Nhưng Anette đã quá quen với
bọn nói dối trong những năm qua và nếu Malin Stoltz là một người như thế
thì cô ta cực kỳ giỏi. Anette tắt máy ghi âm và xin lỗi. Cô kéo Curry ra
hành lang, để Malin Stoltz ngồi một mình trong phòng thẩm vấn.

“Bác sĩ nói thế nào?”
“Malin nói thật,” Curry đáp. “Cô ta ra vào viện tâm thần từ khi còn bé.

Nếu người tôi nói chuyện thực sự là bác sĩ, thì vụ này kỳ lạ tới mức tôi
không biết tin vào cái gì nữa.”

“Ông ta có nói cô ta bị bệnh gì không?”
“Không, đó là bí mật gì đó giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhưng ông ta vui

mừng khẳng định cô ta đã khỏi.”

“Curry…”
“Bị tâm thần… Mẹ kiếp! Anette, con mụ đó đã giết bốn đứa trẻ và tôi

phải giữ mồm giữ miệng?”

“Phải biết chắc ông ta là một bác sĩ thực thụ. Tìm người kiểm tra cái tên

Maiken Storberget.”

“Maiken là ai?”
Anette hất hàm về phía phòng.
“Stoltz?”
“Cô ta bảo thế. Anh làm được chứ?”
“Tất nhiên,” Curry nói.
Anette trở vào phòng thẩm vấn và bật lại máy ghi âm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.