TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 43

9

H

olger Munch cảm thấy không thật thoải mái khi ngồi trên chiếc

thuyền máy nhỏ chạy từ Hitra ra một hòn đảo còn nhỏ hơn ở ngoài xa.
Không phải vì say sóng, không hề, Holger Munch thích đi biển, mà vì ông
vừa nói chuyện với Mikkelson trên điện thoại. Giọng Mikkelson nghe rất
lạ, không cộc cằn như mọi khi; ông ta còn có vẻ nhún nhường, chúc Munch
nhiều may mắn, hy vọng ông có thể làm hết sức. Bảo rằng điều quan trọng
lúc này là cảnh sát cần phối hợp với nhau như trong một đội - rất nhiều lời
động viên nâng cao tinh thần, không giống Mikkelson chút nào, và Munch
chẳng hề hứng thú với điều này. Rõ ràng có chuyện gì đó. Chuyện mà
Mikkelson không muốn nói với Munch.

Munch khép chặt áo trước làn gió biển, cố châm điếu thuốc trong khi

chiếc thuyền bình bịch chạy ra cửa vịnh. Ông không nghĩ anh chàng có mái
tóc bù xù đang cầm lái là sĩ quan cảnh sát, có thể chỉ là tình nguyện viên
địa phương, và lý do tại sao mãi tới hai giờ chiều mới có thể chở Munch ra
đảo vẫn chưa rõ, nhưng Munch không còn hơi sức tìm hiểu, ông gặp anh ta
trên bến thuyền, hỏi có biết hòn đảo kia ở đâu không và anh chàng đầu bù
tóc rối gật đầu rồi giơ tay chỉ. Anh ta bảo Munch chỉ mười lăm phút là tới.
Đó là nơi ở cũ của bà Rigmor. Bà sống với con trai ở đó, nhưng về sau anh
con chuyển sang Úc, có lẽ vì một người phụ nữ, và bà Rigmor không còn
lựa chọn nào khác là chuyển tới Hitra. Bà bán nơi đó, hình như là cho một
cô gái đến từ miền Đông Na Uy. Không ai biết nhiều về cô gái này. Cô đã
vào Fillan vài lần, một cô gái xinh xắn tầm ba mươi tuổi, tóc đen dài và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.