TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 435

“Ta chơi trò khác được không?” Mia nói.
Lúc này cô phải kéo dài thời gian. Vì cô, nhưng chủ yếu vì Marion.

Người cô đau nhức. Cô nghĩ tới Munch. Ông sẽ phản ứng thế nào nếu
Marion bị giết? Cô không chịu nổi khi nghĩ đến điều đó. Nó quá không
thực.

“Thế cô định chơi trò gì?” Karen lại mỉm cười.
“Trò gì cũng được,” Mia nói, cố mỉm cười. “Có lẽ chúng ta nói về

Margrete?”

Karen trở nên nghiêm túc hơn. Cô ta nhíu mày, hai tay khoanh trước

ngực. Mia Krüger tuyệt vọng cố đọc những gì đang diễn ra trong đầu cô ta,
người phụ nữ này đang nghĩ thế nào, tìm điểm yếu của cô ta, nhưng không
được.

“Margrete ổn mà,” Karen lại mỉm cười, thỏ thẻ. “Nó đi học trên Thiên

đàng và nhanh chóng có nhiều bạn học, năm bạn và một cô giáo.”

“Bạn học?” Mia ngơ ngác hỏi.
“Ừ, chúng đều chuẩn bị đi học. Cô chưa hiểu à?”
Cuối cùng Mia đã chắp nối được mọi việc trong đầu. “Tôi du hành một

mình”. Cặp học sinh. Sách giáo khoa. Dây nhảy. Karen Nylund đã hiểu rất
méo mó về việc tạo ra một lớp học trên Thiên đàng, nơi cô ta là giáo viên.
Đó chắc phải là thứ logic trong đầu một kẻ tâm thần. Mia chợt cảm thấy tội
lỗi. Sao cô không nghĩ tới điều này sớm hơn? Nếu cô nghĩ được thế,
Marion đã không bị bắt làm tù nhân trong căn phòng nhỏ dưới hầm của
ngôi nhà ghê rợn vùng quê này.

“Nó cũng có một con chó,” Karen nói tiếp. “Một con chó nhỏ giống

Alsace đáng yêu. Nó thích chơi với chó. Nhìn kìa, Mia! Thấy nó sung
sướng chưa kìa.”

Karen chỉ lên trần nhà, vẫn đứng với nụ cười bẽn lẽn.
“Mẹ sắp tới với con, Margrete. Không lâu nữa đâu.”
Karen nháy mắt và gửi chiếc hôn gió lên trời.
“Sao mười bộ váy mà chỉ có năm đứa?” Mia thử hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.