TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 447

83

M

arion Munch tỉnh dậy, miệng có vị là lạ. Nó đã có một giấc mơ đáng

yêu. Nó đang ở nhà, bố mẹ nó ở đó, và mọi thứ đều trở lại bình thường. Nó
mở mắt, chỉ thấy vẫn đang bị nhốt trong một phòng nhỏ lạnh màu trắng,
vẫn mặc chiếc áo liền váy nặng ngốc nghếch. Nó co rúm người dưới lớp
chăn mỏng và bắt đầu khóc. Đến lúc này nó không biết đã ở đó bao lâu,
khó nói vì đèn không bao giờ tắt. Nó tìm công tắc, nhưng không thấy, chỉ
có bốn bức tường lạnh không cửa sổ hay cửa ra vào. Marion khóc nhiều
đến nỗi gần như không còn nước mắt. Nó đập tường, gào thét và kêu la,
nhưng không ai đến. Lúc đầu nó không thể hiểu tại sao. Thường khi nó
khóc họ đều đến. Bố mẹ nó, lúc nào cũng chạy đến. Như khi nó bị sốt và
mơ thấy con gấu bông đã biến thành quái vật khổng lồ đang cố ăn thịt nó.
Lúc đó, cả bố mẹ nó lập tức chạy lại. Nhưng lúc này không có ai đến. Căn
phòng này. Không ai để ý đến nó. Nó chỉ có một mình.

Marion Munch cho ngón cái vào mồm và cuộn tròn như trái bóng nhỏ

trên giường. Nó đã thôi mút ngón cái từ lâu, nhưng bây giờ lại bắt đầu. Nó
liếm mạnh lên ngón tay, cảm thấy an toàn và dễ chịu. Liếm ngón cái. Móng
tay hơi cứng. Nó rút ngón tay khỏi miệng, ngạc nhiên nhìn. Có người đã
cào trên móng ngón cái của nó. Ở đó có vết xước, giống như một chữ. Như
V viết tắt của Vivian ở lớp mẫu giáo. Nó có chữ V trên ngón cái. Marion lại
cho tay vào mồm, đưa lưỡi theo vết xước rất sắc của chữ trên móng tay.

Lúc đầu, nó vẽ tranh. Hoặc cố vẽ tranh cũng không dễ. Không có ai để

khoe tranh nó vẽ. Chỉ có mình nó. Nó đã vẽ hình bố mẹ và ông ngoại. Rồi
nó vẽ hình một siêu anh hùng. Siêu anh hùng này là phụ nữ có thể nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.