TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 449

màu xanh. Súp lơ xanh. Nó lấy khay đồ ăn cùng lon nước ra khỏi thang
máy, ngồi xuống chiếc ghế gần bàn. Nó dùng dĩa chọc ngoáy đồ ăn trong
đĩa. Lúc này nó không muốn ăn, chỉ muốn khóc. Không ăn, chỉ khóc. Nó
cảm thấy nước mắt sắp chảy ra, nhưng nó cứng người lại. Khóc chẳng để
làm gì. Trong phòng này thì không. Không ai đến. Dù nó khóc bao nhiêu
cũng thế. Thế nhưng nó không đừng được. Không kìm nổi. Nó ngồi, tay
cầm dĩa nhìn nước mắt rơi xuống đĩa đồ ăn.

Nếu nó không ăn đồ ăn? Nó không biết ý nghĩ đó từ đâu đến. Nó đột

nhiên xuất hiện trong đầu. Nếu nó không ăn, thì sẽ thế nào? Nó sẽ thức? Nó
sẽ nghe tiếng thang máy chạy lên? Nó ngước nhìn chiếc nắp hầm trên
tường. Làm thế nào nó có ý nghĩ đó? Đột nhiên xuất hiện trong đầu. Một ý
rất hay, đúng không? Nếu nó không ăn, thang máy có chạy lên không? Nó
vội đứng dậy tới chỗ cửa hầm. Nó mở và nhìn vào trong. Chắc nó chui qua
đấy cũng vừa? Nó đã từng trốn vào những chỗ còn nhỏ hơn. Một lần chúng
chơi trò trốn tìm; nó đã trốn vào tủ đựng chén đĩa trong bếp và không ai tìm
thấy nó. Cuối cùng nó phải tự chui ra. Và cái tủ đó rất chật. Không ai nghi
ngờ, họ hết sức ấn tượng. Nó sẽ đánh lừa thang máy, kế hoạch của nó là
thế. Nó sẽ giả vờ ăn, nhưng vất đồ ăn vào thùng vệ sinh, rồi để khay ăn vào
góc cùng những thứ khác, rồi nằm xuống giường. Thang máy sẽ chạy lên
khi nó ngủ. Có lẽ thang máy vẫn sẽ chạy lên nếu nó giả vờ ngủ? Marion
xoay lưng lại phía thang máy, lấy khay ăn đang để trên bàn. Điều quan
trọng là không để thang máy thấy nó làm gì. Nếu không thang máy sẽ đổi
ý. Nó thận trọng mở nắp sọt rác, vội vàng đổ đồ ăn vào đó, rồi lại nhanh
chóng ngồi xuống và nhìn cửa hầm trên tường.

“Ôi, bụng lúc này no rồi,” nó nói to, vỗ bụng mấy lần.
Thang máy không nói gì. Rõ ràng nó không thấy có gì bất thường.
“Ôi, mệt quá!” nó nói, giả bộ ngáp rất to.
Nó xếp khay lên các thứ khác, trèo vào giường. Nó nằm quay mặt về

phía thang máy và nhắm mắt. Nó nằm rất im, ngón tay cái ngậm trong
miệng. Nó rất giỏi nằm im. Lần nó trốn ở tủ chén đĩa trong bếp, nó đã nằm
im, rất lâu. Lâu đến nỗi bố mẹ phải gọi tên nó. Marion nhắm chặt mắt nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.