TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 448

chuyện, trông nom nó, nên từ lúc đó nó thấy việc ở đây cũng dễ chịu hơn
một chút. Trong phòng màu trắng này hình như không có ngày tháng, ở nhà
còn có buổi sáng, ngày hoặc đêm nên dễ biết chuyện gì xảy ra, nhưng ở đây
thì không thể được. Lúc nào cũng sáng đèn và không hề có tiếng động ở bất
cứ đâu ngoài lúc đồ ăn được đưa từ cửa hầm trên tường xuống. Chỗ có con
lừa chạy bằng cót ầm ĩ phía trong. Đồ ăn mùi vị lạ và không ngon, nhưng
nó ăn hết vì rất đói. Thỉnh thoảng cũng có lon nước ngọt, nhưng phần lớn
chỉ là nước trắng. Ăn uống là một sai lầm vì lúc ấy nó lại cần đi vệ sinh.
Không có nhà vệ sinh trong phòng, chỉ có chiếc sọt rác mùi rất hôi, lúc nào
cũng thối nồng nặc. Marion lấy giấy vẽ làm nắp bịt lại, nhờ thế cũng đỡ hôi
thối. Nhưng dù thế nào nó vẫn sợ cứng người mỗi khi phải mở nắp, lom
khom vì sọt rất đầy và mùi tởm lợm.

Mặc dù đèn lúc nào cũng sáng, nó không hề thấy khó ngủ. Lạ thật. Lần

nào cũng như lần nào: sau khi ăn, nó buồn ngủ. Dù nó không hề cảm thấy
mệt. Tựa như đồ ăn làm nó buồn ngủ. Tựa như đồ ăn là thứ thần kỳ. Nó
nhớ truyện Alice ở xứ thần tiên, người cảm thấy kỳ lạ mỗi khi ăn thứ gì -
lúc đầu người to lên, rồi sau là nhỏ đi - đồ ăn thần kỳ có lẽ có thật. Liệu đồ
ăn có thể có phép thần kỳ cho dù mùi vị rất dở? Marion lại đá lưỡi dọc vết
xước trên móng tay, đúng lúc nó nghe tiếng chuyển động rì rì. Đồ ăn thần
kỳ lại đến đây, đang qua bức tường xuống chỗ nó. Nó đứng dậy đi tới cửa
hầm. Đứng đợi đồ ăn. Lúc này nó đã nhận rõ tiếng động. Tiếng rầm rì rồi
cạch một cái. Nó mở nắp xem có gì bên trong. Chủ yếu là khoai tây nghiền,
cà rốt và vài thứ nó không thích. Súp lơ trắng. Không phải, súp lơ xanh.
Chẳng bao giờ có pizza hoặc xúc xích, hoặc xúp cà chua, không bao giờ có
những món nó thích. Nó đợi tiếng cạch trong khi vẫn cho ngón cái vào
miệng. Nghĩ kỹ thì nó không bao giờ nghe tiếng thang máy chở đồ chạy
lên. Nó chỉ chạy xuống. Nó sẽ lấy đồ ăn, ăn xong thang lại xuống. Vì nó
ngủ, đúng không? Có lẽ thế. Đồ ăn thần kỳ làm nó buồn ngủ, rồi thang máy
lại chạy ngược lên qua bức tường trong khi nó ngủ. Chắc là thế.

Có tiếng cạch. Marion Munch mở xem có gì bên trong. Lần này có lon,

cũng tốt. Nhưng đồ ăn trông đã thấy lợm giọng. Khoai tây, và lại thứ rau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.