TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 454

“Thôi, ít ra cũng là khởi đầu,” Larsen nói, đưa cô tờ 100 cua ron và cầm

mấy chiếc vé cô đưa.

“Giờ cháu đi cẩn thận,” ông nói, nghe có vẻ hơi lo lắng khi cô đang

xuống bậc tam cấp ngoài nhà.

Ông nhìn bóng tối sau lưng cô và nhăn mặt. Rõ ràng có chuyện gì đó xảy

ra với ông sau sự kiện đầu lợn. Ông hình như đã không sợ như thế lần trước
cô gõ cửa.

Karianne Kolstad đi qua sân ra cổng. Cô tiếp tục đi về phía cầu Vik, rất

muốn bỏ về, quên mấy chuyện vé số này đi thì một cảnh như không thực
đột nhiên diễn ra trước mắt cô.

Lúc đầu cô không tin vào mắt mình. Không thể có việc đó được. Ở đây,

Tangen. Nơi chán nhất quả đất, nơi chẳng bao giờ có chuyện gì xảy ra.
Ngay bên kia đường có một ngôi nhà nhỏ. Cô không nghĩ có người sống ở
đó; cô luôn nghĩ nó vắng chủ. Chưa ai từng thấy có người ra vào. Bây giờ
cửa trước mở toang, một cô bé đang chạy vụt ra. Cô bé mặc chiếc váy kỳ lạ
và đang kêu lạc cả giọng. Karianne Kolstad nhận ra nó ngay. Cô đã thấy
ảnh nó trên báo. Trên trang Facebook của cô cũng có ảnh nó. Nó là đứa thứ
năm. Marion Munch.

Karianne sững người, miệng há hốc. Cô bé đã nhảy hết bậc tam cấp

nhưng trượt chân ngã trên đường rải sỏi. Một phụ nữ đang đuổi theo nó.
Marion vùng dậy, nhìn qua vai về phía sau, hét lên rồi lại chạy. Người phụ
nữ nhanh hơn nhiều, túm lấy nó, lấy tay bịt miệng nó lôi vào trong và đóng
cửa lại.

Rồi mọi thứ lại im lặng.
Karianne Kolstad sững sờ mất một lúc. Cô đánh rơi những tờ vé số, tiền

và điện thoại xuống đất.

Cô vội cúi nhặt điện thoại, ngón tay run rẩy bấm số 1-1-2.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.