TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 452

84

K

arianne Kolstad ghét phải đi bán vé số. Bán vé số là việc tồi tệ nhất

mà cô biết. Cô bé mười bốn tuổi đã cân nhắc bỏ Đội Nữ hướng đạo sinh chỉ
vì những tấm vé số ngu ngốc này. Cô không ngại các hoạt động gây quỹ -
cô đã từng hái anh đào và nhặt đá ở cánh đồng của các trại chủ - nhưng thứ
vé xổ số ngu ngốc này làm cô không chịu được. Karianne Kolstad vốn nhút
nhát. Đó là lý do tại sao cô ghét bán vé số. Cô phải bấm chuông các nhà và
nói chuyện với họ.

Karianne Kolstad quấn chặt áo, đi về cuối đường tới trang trại của Tom

Lauritz Larsen. Cô không ngại gõ cửa nhà ông. Cô biết ông sẽ không nói
gì. Ông chủ trại lợn hơi lập dị, nhưng tốt bụng và trước đây cô đã nói
chuyện với ông. Lần trước cô đến, ông đã mua hết số vé còn lại của cô. Cô
hy vọng hôm nay cũng may mắn như thế. Karianne Kolstad mở cổng, bước
vào sân.

Tom Lauritz Larsen đã trở thành nhân vật khá nổi tiếng sau vụ có người

chặt đầu một con lợn của ông. Tờ báo địa phương Arbeiderblad của Hamar
đã viết về chuyện này mấy kỳ. Lần đầu khi đầu lợn biến mất, rồi sau nó lại
xuất hiện. Họ giật tít, “Đầu lợn địa phương cắm trên cọc chỗ bọn trẻ bị giết
trong rừng” cùng ảnh Larsen và người giúp việc của ông.

Karianne Kolstad biết tin về mấy đứa trẻ bị giết. Cô đã đọc từng chữ về

vụ án đăng trên báo. Ngoài ra còn nhiều cuộc họp, lúc đầu ở trường, sau ở
Đội Nữ Hướng đạo sinh, rồi trong phòng họp của làng nơi mọi người tới
đông đủ - không chỉ những người có con gái sắp đi học, mà hầu như tất cả
dân làng. Họ thắp nến cho những đứa trẻ đã chết và mất tích, và cô đã giúp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.