TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 453

lập một nhóm trên mạng xã hội để tỏ lòng thương tiếc chúng. Lập nhóm
Facebook cũng dễ, cô chỉ cần ngồi trước máy tính; chứ không như bây giờ,
cô phải nói chuyện với người thực. Cô tới nhà và gõ cửa. Trời bắt đầu tối,
nhưng đèn sáng sau cửa sổ bếp. Cô nghe tiếng nhạc, nên có lẽ ông đang ở
nhà. Cô lại gõ và cửa mở. Cô hít một hơi sâu, lễ phép cúi chào, cố nở nụ
cười.

“Chào cháu,” Larsen nói, nhìn cô với vẻ phúc hậu. “Lại vé số à?”
Chà! Đội ơn Chúa. Ít ra cũng không phải giải thích với ông về điều đó.
“Vâng,” cô gật đầu, nhẹ người.
“Cháu vào nhà đi,” Larsen nói, nhìn ra ngoài trời tối sau lưng cô.
“Tối thế này mà cháu đi một mình à?” ông hỏi khi cô đã vào tới bếp.
“Vâng,” Karianne bẽn lẽn gật đầu.
“Và lần này là gì đây?”
Tom Lauritz Larsen đã rút sẵn ví và đang cầm trên tay.
“Nhóm chúng cháu sắp đi cắm trại tận Thụy Điển.”
“Ái chà! Chắc phải vui lắm.”
“Vâng, cháu hy vọng thế,” Karianne lễ phép gật đầu.
“Bác thường không may mắn trong chuyện đỏ đen,” Larsen cười rút tờ

100 cua ron khỏi ví. “Nhưng ta phải ủng hộ bọn trẻ chứ, cháu nghĩ vậy
không?”

“Cảm ơn bác,” Karianne nói. “Vé mỗi tờ 20 cua ron, bác có thể trúng

một thùng hoa quả, vài gói cà phê, và một số thứ tự tay chúng cháu làm.”

“Ô, bác không hy vọng sẽ trúng thứ gì, nhưng chắc sẽ mua một vài vé,”

Larsen mỉm cười, nháy mắt nhìn cô. “Thật không may, bác chỉ còn đúng
100 cua ron.”

Một trăm cua ron. Vị chi là năm vé. Có nghĩa là tối nay cô còn phải đi

tiếp. Cô sẽ đi cho đến giờ cuối cùng. Vé không bán được ngày mai sẽ phải
trả lại Phòng xổ số Con Cú Nâu, mà giờ này cô vẫn còn cả tập chưa bán
hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.