TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 465

Cô ta từ từ quay lại, đối diện Munch. Tay nắm vũ khí chặt đến nỗi cổ tay

trắng bệch. Hình như cô ta mở miệng định nói gì, ngón tay đặt vào cò súng,
nhưng lúc này Holger Munch đã quá đủ với đoạn phim quay chậm.

Ông giương súng bắn hai phát. Một vào cổ. Một vào đúng tim. Karen

Nylund co giật, bật ngửa và nằm bất động trên sàn; máu từ từ chảy trên
ngực và hai cánh tay.

Và đó là lúc ông nhìn thấy Mia. Cô bị trói chặt vào chiếc ghế gần tường.

Mồm dán băng keo. Chiếc kim vẫn cắm vào ven nối với túi trên giá.

Ô không.
Ô, không, không, không!
Holger Munch đứng như hóa đá trước người đồng nghiệp bất tỉnh của

mình, không biết mọi người đã chạy vào theo ông. Kim. Hai đội Delta. Bác
sĩ. Đội cấp cứu. Ông đứng lặng, không nói nổi một lời, nhìn họ như cách xa
hàng dặm đang cởi trói cho Mia, bế cô ra khỏi chiếc ghế và đưa vào xe cứu
thương đỗ bên ngoài. Ông không nhìn thấy Curry từ sàn ngồi dậy, ôm tay
và được dìu xuống bậc tam cấp. Holger Munch vẫn chưa hoàn hồn khi Kim
xuất hiện, tay bế một hình hài nhỏ bé đang run rẩy.

Marion.
Nó còn sống.
Tiều tụy nhưng vẫn còn thở.
“Gọi xe cấp cứu!” Holger Munch hét, và giúp đồng nghiệp đưa đứa nhỏ

xuống cầu thang.

“Bác sĩ! Chúng tôi cần bác sĩ!”
Lúc này xe cứu thương không còn phải im lặng nữa. Đoàn xe bật đèn

xanh nhấp nháy, hú còi inh ỏi chạy từ ngôi nhà và tăng tốc lao vào bóng
đêm về phía cao tốc E6.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.