TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 58

12

T

obias Iversen tìm một cành cây, bắt đầu làm mũi tên khác trong khi

chờ em nó trở lại. Nó thích dùng dao. Thích cách lưỡi dao cắt sâu vào thớ
gỗ, cách lưỡi dao lách giữa lớp vỏ và gỗ sao cho không để lại vết cắt trên
mũi tên. Tobias Iversen rất khéo tay. Nó được khen nhiều nhất chính là ở
những bài học về nghệ thuật và khắc gỗ. Các môn khác, nhất là Toán, chỉ
thuộc loại trung bình, nhưng những gì phải dùng tay thì nó rất có khiếu. Và
trong môn Ngữ văn cũng thế. Tobias Iversen thích đọc sách. Cho tới giờ nó
vẫn thích những truyện kinh dị và khoa học viễn tưởng, nhưng mùa thu vừa
rồi chúng có một giáo viên dạy Ngữ văn mới, dễ thương, cô Emilie. Cô
thường cười lanh lảnh, mặt đầy tàn nhang, thậm chí cứ như không phải giáo
viên mà chỉ là một cô gái lớn hết sức khả ái; các giờ học của cô vui không
tả xiết, khác hẳn của ông thầy trước đó, người mà… nghĩ tới các giờ giảng
của ông ta, nó thậm chí quên tiệt không nhớ đã học được gì ở đó. Cô Emilie
đưa cho nó một danh sách dài những cuốn sách cô nghĩ nó nên đọc. Nó đọc
gần xong cuốn Chúa Ruồi, một trong những gợi ý của cô và nhận ra nó háo
hức được nhanh chóng về nhà để nằm trên giường đọc tiếp. Hoặc đơn giản
chỉ là đọc tiếp. Nó không thích ở nhà lắm. Trên giấy tờ, Tobias Iversen mới
chỉ mười ba, nhưng nó già dặn hơn tuổi, đã trải qua nhiều chuyện mà chưa
đứa trẻ nào phải trải qua. Nó thường nghĩ tới việc bỏ nhà đi, nhét mấy thứ ít
ỏi nó có vào ba lô và bước vào đời, rời xa căn nhà u ám, nhưng đó chỉ là ý
nghĩ viển vông. Nó có thể đi đâu? Nó tiết kiệm được chút ít từ tiền mừng
sinh nhật và Giáng sinh, nhưng thế chưa đủ để đi đâu. Và nó không thể bỏ
thằng em ở lại. Ai sẽ chăm sóc nó, nếu không phải là Tobias? Nó cố nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.