TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 74

15

T

om Lauritz Larsen, một chủ trại lợn ở Tangen lúc đầu rất ghét Internet.

Nhưng Jonas, cậu giúp việc trẻ vào ở căn phòng bỏ trống dứt khoát đòi ông
chủ sáu mươi tuổi phải có Internet băng thông rộng, nếu không cậu sẽ
không làm cho ông. Không cần phải nói, Tom Lauritz Larsen rất bực: ông
vốn khó tính, chẳng bao giờ nhếch mép cười trước bất cứ việc gì. Mà lúc
này ông đang còn phải lo vụ bệnh phổi. Đi nghỉ dưỡng ư? Chuyện đó là thế
đếch nào chứ? Chưa ai trong họ nhà ông phải đi nghỉ dưỡng bệnh cả. Tay
bác sĩ ngu ngốc đã nói gì với ông nhỉ? Có phải hắn bóng gió là Tom Lauritz
Larsen sẽ không quản lý nổi trang trại của ông? Nhà ông đã ba đời chăn
nuôi lợn ở Tangen, và đã bao giờ có ai phải nghỉ dưỡng bệnh, hoặc lĩnh trợ
cấp đau ốm của chính phủ đâu. Thế giới bây giờ sao thế nhỉ? Nhưng rồi
ông bắt đầu ngất đột ngột. Thường xuyên và ở mọi nơi. Lần vừa rồi ông
ngất trong chuồng lợn, cửa chuồng không đóng. Khi tỉnh lại, ông thấy hàng
xóm xúm quanh, lợn xổng chuồng chạy khắp làng và Tom Lauritz Larsen
ngượng đến nỗi ngay hôm sau, ông nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Ông đã
đến kiểm tra ở bệnh viện Hamar. Vào viện. Và tìm người giúp việc qua một
trung tâm giới thiệu việc làm.

Jonas mười chín tuổi đến từ Stange tỏ ra là một người làm công xuất sắc.

Tom Lauritz Larsen mến cậu ngay từ đầu. Cậu không giống những anh
chàng phất phơ tài tử, không hiểu thế nào là việc nặng. Không, cậu này có
thứ mà công việc đó đòi hỏi. Trừ chuyện đòi mắc Internet mà Tom Lauritz
Larsen không từ chối được. Nhưng dù sao ông cũng cho mắc, vì cậu thanh
niên mười chín tuổi ở trong căn phòng không có đồ đạc. Vì cậu có cô bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.