nhà mới. Sau đó, khi hết năm học, mấy mẹ con có thể theo Dan đến
Chicago. Họ sẽ thử trong một năm và nếu như Dan cùng lũ trẻ ổn định, họ
sẽ cân nhắc đến chuyện chuyển hẳn. Nếu có bất kỳ ai thấy không thoải mái
hoặc không ổn, họ sẽ cân nhắc tiếp các lựa chọn khác. Vậy là Dan đã có
được công việc mơ ước của anh, Rachel cũng làm nhẹ bớt được những thay
đổi trong cuộc sống của mấy đứa nhỏ và cả hai người cùng hiểu rằng họ đã
giải quyết được vấn đề vì không ai khăng khăng rằng cách thu xếp này phải
là cố định.
Nếu chỉ nghe giải pháp mà không xem xét đến quá trình, có thể bạn sẽ kết
luận rằng chắc hẳn Dan và Rachel đã mặc cả với nhau rất nhiều. Nhưng mọi
chuyện không phải vậy. Mục tiêu mà cuối cùng họ hợp tác để cùng nhau
nhắm tới, điều đã giúp họ vượt qua được bế tắc, là lựa chọn dựa trên một ý
kiến đơn giản mà một trong hai người đã viết ra trên giấy. Đó là, “Dan đi
luôn, bọn trẻ kết thúc năm học, dành thời gian bên nhau càng nhiều càng tốt
trong thời gian đó, rồi sau đó chuyển và quyết định xem có chuyển lâu dài
không.” Tôi có thể nói cho bạn ai là người viết dòng này, nhưng ngay cả
thông tin đó cũng có thể làm sai lệch cách nhìn của chúng ta. Tôi không
nghĩ ý tưởng này bắt nguồn chỉ từ một trong hai người. Tôi tin rằng điều
này, đến từ sự đồng thuận của hai người kề vai sát cánh bên nhau khi mối
quan hệ giữa họ tràn đầy sự tin tưởng, tôn trọng và cởi mở.
Bắt đầu hợp tác
Sau khi đã khiến người kia từ bỏ vũ khí và tìm được mảnh đất chung, việc
cùng hợp tác tiếp về vấn đề đang có, đặc biệt là ở thời gian đầu, sẽ rất khó
khăn đối với cả hai. Và mặc dù tôi không khuyến khích bạn tuân theo kịch
bản, thì một vài ví dụ về cách gợi ý hợp tác cũng sẽ có tác dụng giúp bạn
bắt đầu, như là: “Anh sẽ làm gì nếu ở tình huống của tôi?”, “Chúng ta có
thể cùng nhau suy nghĩ để giải quyết vấn đề của chúng ta không?”, “Nếu kề
vai sát cánh, anh có nghĩ là chúng ta sẽ đưa ra được giải pháp khác có lợi
cho cả hai không?”