Mọi chuyện nhẹ đi một cách rõ ràng, Ben nói, “Vậy là bố nói rằng bố có thể
thấy - bố hiểu được - vì sao con muốn chuyển vào thành phố, phải không?”
“Chính xác,” Jim nói, cười thầm vì Ben đang làm theo đúng chiến thuật
lắng nghe có cân nhắc của anh một cách vô thức.
“Vậy đấy,” Ben nói, vẻ hài lòng. “Mẹ sẽ không bao giờ hiểu được chuyện
này.”
Bỏ qua câu hỏi liệu Liz có bao giờ nhìn nhận được mọi việc theo cách của
Ben hay không, Jim tiếp tục. “Dĩ nhiên, làm gì có nhạc sĩ nào lại không
muốn ở trong một môi trường đầy các câu lạc bộ và là nơi tất cả các video
ca nhạc đều được thực hiện chứ? Bố không hoàn toàn cổ hủ đâu, con biết
mà!”
“Nhưng bố vẫn nghĩ con nên đi học đại học, phải không? Bố vẫn nghĩ là
con sai trong chuyện này.”
Sử dụng công cụ A một cách đầy lý trí, Jim trả lời, “Ben này, nếu con đã
hỏi, bố thực sự xin lỗi vì bố nghĩ những gì bố sắp nói ra đây sẽ lại làm con
nổi giận, và bố cũng có thể sai, nhưng, ừ, bố thực sự nghĩ rằng học đại học
là quan trọng, nên bố hi vọng chúng ta có thể chấp nhận bất đồng này. Con
không nghĩ nó quan trọng và bố tôn trọng suy nghĩ của con mặc dù bố
không có cùng cách nhìn đó. Con có thể tôn trọng suy nghĩ của bố được
không?”
“Vâng, nếu bố đã nói vậy. Ít nhất bố cũng không chặn họng con.”
“Bố không muốn làm thế. Bố hỏi con câu nữa được không?” Jim hỏi.
“Vâng.”
“Bố băn khoăn không biết có cách nào để con có thể vừa chuyển vào thành
phố, vừa chơi nhạc, vừa học đại học được không. Có thể nếu con học thứ gì