nay vẫn là một dấu hỏi về việc phải tách bỏ bộ phận thiết bị. Khi đó, David
đảo mọi thứ lên bằng cách, “Có lẽ bây giờ chưa phải là lúc để chúng ta mở
rộng ra thị trường Quốc tế.” Tất nhiên anh tin rằng bây giờ là thời điểm
thích hợp, và khát vọng của công ty theo định hướng này là lý do chính mà
anh nhận việc. Nhưng vì anh đang tiếp cận việc thuyết phục từ quan điểm
của các thành viên cũ, đây thực sự là một dấu hỏi. Đương nhiên một trong
các thành viên của ban giám đốc hỏi anh nghĩ gì.
Sử dụng công cụ trì hoãn, anh nói, “Để tôi nghĩ thêm một chút trước khi trả
lời, nếu các ông cho phép. Có rất nhiều thứ tôi cần cân nhắc ở đây.” Không
ai hối thúc anh, và khi mọi người đứng dậy để ra về cuối phiên họp, Bernie
nói, “Giờ tôi có thể hiểu vì sao cậu lại đề nghị như vậy. Tôi vẫn không thích
nó, nhưng ít nhất là tôi hiểu rằng cậu không đưa nó ra mà chưa cân nhắc
cẩn thận.”
David đã có thể trả lời một cách thành thực, “Tôi cũng không thích nó. Ít
nhất là không nhiều như ngày xưa.” Và khi nói, anh thực sự có ý vậy. Anh
đã cảm nhận những mối ràng buộc tình cảm của những người này với bộ
phận đó, chính xác hơn, với những người đã làm việc ở đó. Họ đồng ý sẽ
gặp lại nhau sau một tuần.
David bắt đầu buổi họp tiếp theo với cùng câu hỏi đầy kích thích, và ba
thành viên lớn tuổi hơn đều xác nhận sự đồng tình của họ về xu hướng quốc
tế hóa của công ty. Họ nói với anh rằng họ đã nói chuyện với nhau trong
suốt tuần vừa rồi và quyết định rằng họ cần tìm ra cách nào đó để bán được
bộ phận thiết bị mà không vi phạm đến vấn đề đạo đức hoặc phá hỏng danh
tiếng của công ty. Và họ cần hướng tới các vấn đề liên quan tới cả những
nhân viên sẽ bị loại ra, cả những người sẽ tiếp tục với nỗ lực mới của công
ty. David đã rất ngạc nhiên vì họ có thể tự quyết định được điều này mà
không cần bất kỳ lý luận nào của anh.
Những gì đã thay đổi không phải từ sức mạnh lý luận của David; cũng
không phải ý tưởng của anh đã chiến thắng họ. Đó là niềm tin mà họ đã