nhớ trong đầu, có thể bạn sẽ dễ cảm thông hơn với vị trí của người kia trước
khi cách cư xử của bạn bắt đầu chuyển hướng độc hại.
Trường hợp sau đây là giữa những người mà hầu hết chúng ta đều giao tiếp
khá thường xuyên. Hi vọng của tôi là bạn sẽ nhận ra chính mình ở một hoặc
nhiều trường hợp trong đó và nhận ra bạn có thể sử dụng những công cụ mà
tôi đã trao cho bạn như thế nào để thay đổi cục diện khi bạn nhận ra mình
đang đâm đầu vào ngõ cụt.
BẠN CÓ Ý GÌ KHI NÓI TÔI KHÔNG THỂ CÓ THUỐC ĐƯỢC
Cậu con trai tám tuổi tên là Jamil của Marlene bị cảm cúm. Cô vừa từ chỗ
bác sĩ về. Vị bác sĩ đã gọi cho cửa hàng thuốc mà cô vẫn hay tới để nói về
đơn thuốc kháng sinh cho cô. Cô đưa Jamil về nhà, cho con nằm vào
giường rồi để cậu bé lại cho cô trông trẻ. Sau đó cô chộp lấy chiếc cặp,
quay ra xe và phóng đến cửa hàng thuốc. Cô chỉ có vừa đủ thời gian để lấy
thuốc trước khi đến đón cô con gái đi tập bóng về. Cô đang stress và không
nghĩ được rõ ràng như bình thường - như lúc cô không bị muộn và không
có một đứa con ốm đau đang nằm chờ ở nhà.
Khi đến cửa hàng thuốc, Marlene đỗ xe và máy móc chạy ào vào quầy
thanh toán. Cô đã rất hi vọng sẽ thấy Bill, một dược sĩ rất dễ thương với cặp
kính gọng sừng mà cô vẫn hay gặp. Nhưng người phía sau quầy lại hoàn
toàn mới; Marlene chưa gặp cậu ấy trước kia. Mọi chuyện bắt đầu khi cô
định lấy tiền ra trả thì nhận ra là chiếc ví không có ở đó. Cô đã lấy nó ra để
trả tiền cho cô trông trẻ và chắc là đã quên ở bàn bếp.
“Xin lỗi bà,” vị dược sĩ nói một cách lịch sự nhưng rất cương quyết. “Tôi
không thể đưa thuốc mà không có thẻ bảo hiểm hoặc một dạng chi trả nào
khác được.”
Điều này lại chất thêm một chút stress nữa mà Marlene không thể xử lý
được. Thay vào đó, cô phủi tay. “Thật là kì cục,” cô cãi lại, khiến anh ta