TÔI ĐÚNG, BẠN SAI - GIỜ THÌ SAO? - Trang 220

hiểu rằng cô nghĩ anh thật ngu ngốc và phiền hà. “Tôi vẫn đến đây thường
xuyên và mai tôi sẽ mang thẻ đến. Anh chỉ cần đưa thuốc kháng sinh cho
con trai tôi. Bác sĩ đã nói là nó cần phải uống bắt đầu từ hôm nay.”

Nhưng vị dược sĩ vẫn rất kiên quyết, nhắc lại rằng đơn giản là anh không
thể làm những gì cô yêu cầu.

Thực sự nổi điên, Marlene đề nghị được nói chuyện với vị dược sĩ phụ trách
ở đó.

“Tôi vẫn thường xuyên đến đây,” cô nhắc lại. “Cứ nói với Bill rằng đó là tôi
và tôi biết anh ấy sẽ đưa thuốc cho tôi.” Nhưng ông chủ lại không ở đó, ông
đã về.

Đến lúc này, Marlene nhận ra rằng tất cả những gì cô đã làm được chỉ là
phản kháng lại người mà cô đang cần họ giúp. Cô chưa hề đưa ra lý do gì
để anh nên giúp cô và, thực tế là cô khiến anh không muốn giúp cô thì đúng
hơn. Vậy nên cô hít một hơi thật sâu và xin lỗi. “Tôi xin lỗi,” cô nói. “Tôi
biết anh mới vào làm ở đây; anh không biết tôi và anh chỉ làm đúng phận sự
của mình. Nếu ở vị trí của anh thì tôi cũng làm thế. Đáng lẽ tôi không nên
quát tháo với anh, nhưng con trai tôi đang ốm và tôi thực sự rất lo lắng. Tôi
chắc chắn là anh hiểu. Anh sẽ làm gì nếu ở tình huống của tôi?”

“Ồ, chị chỉ việc thanh toán bằng tiền mặt nếu như thực sự chị cần đến nó
ngay mà không có thẻ bảo hiểm,” cậu trả lời, cố gắng tỏ ra giúp ích.

Marlene gật đầu. “Tôi biết thế, và tôi sẽ làm thế nếu có thể, nhưng tôi quên
ví ở nhà, các loại thẻ tín dụng của tôi cùng với tiền nong và thẻ bảo hiểm
đều ở trong đó hết. Tôi có thể về nhà và lấy nhưng tôi đã trễ giờ đi đón con
gái tôi ở lớp tập bóng rồi và tôi e là nó đang sợ lắm. Còn đến lúc tôi đón nó,
về nhà và quay lại đây thì các anh đã đóng cửa mất rồi. Vậy nên, chắc chắn
tôi nghĩ anh hiểu là tôi thực sự không có cách nào khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.