TÔI ĐÚNG, BẠN SAI - GIỜ THÌ SAO? - Trang 240

có lẽ với tất cả những gì bà đã trải qua, chắc chắn sẽ khiến bà không muốn
thừa nhận rằng mình gặp vấn đề gì đó như là bệnh trầm cảm. Đầu tiên, bà
chịu đi vì bác sĩ McElroy thuyết phục bà rằng bà cần gặp một ai đó có
chuyên môn về loại thuốc này. Cuối cùng, mặc dù đã rất nhiều năm trôi
qua, bà cũng nhận ra rằng có thể bà cũng bị trầm cảm và cần sự giúp đỡ.
Đáng ngạc nhiên hơn là bà rất cởi mở về chuyện này và khuyến khích
những người khác cũng nhận sự giúp đỡ.

Bà cũng cho phép tôi nói rộng rãi về căn bệnh trầm cảm của bà và tôi biết
bà sẽ hạnh phúc khi tôi kể câu chuyện của bà ra ở đâu nếu như nó có thể
giúp cho ai đó.

BÁC SỸ LÀ NHỮNG TÊN NGU!

Hồi còn học đại học, Jenny rất thân với mẹ cô, Tina, và thường gọi điện
thoại cho bà mỗi ngày. Trong một lần nói chuyện, cô tâm sự với mẹ rằng cô
lo là đã có thai vì cô đã trễ hai kì kinh nguyệt rồi. Điều này rất vô lí với
Tina vì bà biết con gái bà luôn thực hiện tình dục an toàn và không quan hệ
tình dục bừa bãi. Thực sự là kết quả thử thai của Jenny âm tính. Đến khi
cuối cùng cô cũng tới gặp bác sĩ gia đình trong kì nghỉ xuân, chẩn đoán của
ông khiến cho cô vô cùng buồn bã.

Tina đang thái hành khi Jenny đi khám về. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế
cạnh bàn bếp, thở nặng nề và nói, “Ông ấy thật là một kẻ ngu mẹ ạ. Sao
chúng ta lại khám ở đó?”

“Bác sĩ Weber?” Tina hỏi.

“Vâng, bác sĩ Weber, còn ai vào đây nữa.”

“Sao ông ấy lại ngu? Ông ấy nói gì?”

“Ông ấy không nghĩ là con có bầu nhưng nghĩ rằng con bị chứng rối loạn ăn
uống. Nhìn con vẫn ổn, đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.