TÔI ĐÚNG, BẠN SAI - GIỜ THÌ SAO? - Trang 246

Tina hỏi làm sao cô có thể tin chắc như vậy và Jenny ngây thơ nói rằng cô
biết thế, đó là tất cả. Thay vì chống lại sự ngây thơ của cô, Tina hỏi Jenny
vì sao cô nghĩ rằng cô sẽ không phải vào viện lần nữa.

“Ồ, nếu con không ngất và ko bị đập đầu thì sẽ chẳng có chuyện gì lặp lại
nữa,” Jenny trả lời.

“Vậy là nếu con không ngất và không bị đập đầu, con sẽ không phải nhập
viện? Mẹ đồng ý. Nhưng mẹ hỏi con chuyện này được không?”

“Gì ạ?”

“Hàng ngày, có rất nhiều người phải đi cấp cứu vì ở trong tình huống giống
như con, nhưng không nhiều trong số họ chấp nhận điều trị tâm lý chống lại
ý muốn. Sao con lại nghĩ mọi chuyện như thế?”

“Ông bác sĩ của nợ trong phòng cấp cứu chính là lý do vì sao”.

Tina thực sự tò mò về câu trả lời và cả những gì sau đó. Điều đó dễ dàng
hơn những gì bà tưởng vì đây là lần đầu tiên bà thực sự nhận thức được suy
nghĩ của con gái bà về quá trình nhập viện, nó thật thú vị nhưng cũng thật
phiền nhiễu. Bà nhận ra rằng Jenny đã lờ đi rất nhiều chi tiết trong sự kiện
đó và những thiếu hụt trong hiểu biết của cô chính là những gì khiến cô từ
chối mạnh đến vậy.

Tina muốn xem xem liệu bà có thể giúp con gái mình lấp đầy những thiếu
hụt đó không - kiểm tra điều gì đó cô chưa từng nhìn tới trước khi cô quá
bận rộn với việc tự vệ trước những lời cáo buộc “sai lầm” rằng cô bị chứng
biếng ăn. Vậy nên bà hỏi cô, với sự trân trọng thật sự ý kiến của cô, rằng
liệu có phải là không chỉ có bác sỹ ở phòng cấp cứu mà cả tư vấn tâm lý,
bác sỹ tâm lý điều trị nội trú của cô, các y tá và tất cả các nhân viên đều
nhầm lẫn không. Bà làm việc này với sự tò mò đích thực và những gì tự bản
thân Jenny nghĩ đến đúng là như vậy. Cô vẫn nghĩ rằng họ đã chẩn đoán sai,
nhưng cô cũng thừa nhận rằng mình gầy hơn mọi người và bị huyết áp thấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.