TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 16

Ông bác già có vẻ tức giận, nhưng vẫn cố gìm giọng không nói to (

chắc sợ hàng xóm xung quanh chửi -_-):

– Nhóc con! Mày đừng có ở đây mà lừa thần gạt thánh, cây đoản kiếm

ấy là “Phá Hồn Kiếm” của Mao sơn Tông. Một thằng nhóc con vắt mũi
chưa sạch như mày làm sao có được trấn phái chi bảo được! Có phải mày
ăn cắp của Lữ Tiên đạo trưởng phải không?

Thật không ngờ là bà nội tôi lại để lại cho tôi một vật giá trị như vậy,

trấn phái chi bảo của Mao Sơn Tông chắc chắn giá trị không nhỏ, vậy thì
kính chiếu yêu kia chắc cũng là pháp bảo đáng giá ( Quả này thì hớ to
rồi:3). Đương nhiên vật quý thì phải giữ gìn, không thể để cho ông bác già
này giết người diệt khẩu rồi độc chiếm pháp bảo được. Tôi liền thủ thế,
chuẩn bị chờ đợi thời cơ tẩu vi thượng sách, nhưng trước hết phải đánh lạc
hướng ông bác. Tôi đành giả vờ tiếp chuyện:

– Ông tính làm gì…. Đây là vật mà bà nội tôi để lại, bà nội tôi cũng là

đạo sĩ đương nhiên là có pháp bảo của đạo sĩ rồi!

Ông định nhận vơ là đồ của tông phái bên ông để đòi lại á?

Trò này chỉ lừa được trẻ con ba tuổi thôi.

Ông bác già tức giận, mặt đỏ như gấc, gân máu nổi hết lên chĩa kiếm

gỗ về phía tôi ( Quả này dễ bán hành rồi :(), từng lời của ổng rít lên dù
không to nhưng cũng khiến người khác sởn gai ốc:

– Hàm hồ! Đạo sĩ sao có thể lấy chồng sinh con…! Rõ ràng là ngươi

bôi nhọ Mao Sơn Tông! Hôm nay tao mà không xử lý mày há để các ân sư
đời trước chịu nỗi nhục lớn vậy sao?

Biết là khó tránh tai kiếp hôm nay, nhưng chẳng lẽ lại an phận để lão

vùi hoa dập liễu, thà khô máu biết đâu thoát khỏi cảnh thập tự nhất sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.