TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 303

vịt của Tào. Đêm qua đi tắc-xi hết hơn hai mươi tệ, mua vé tàu hết hơn ba
mươi tệ, còn lại khoảng một trăm tư, không biết tới đây còn phải dùng tiền
vào những việc gì nữa. Đã hỏi giá suất cơm hộp, nhưng Lưu Nhảy Vọt tiếc
tiền, bèn chịu đói chứ không mua. Lúc tàu đến Bảo Định, thấy trên sân ga
cũng có người bán cơm hộp. Có hành khách đang mua. Cũng cơm giá đỗ
với hai miếng thịt mỡ, giá hai tệ rưỡi. Kẻ bán vẫn ác, nhưng giá còn rẻ hơn
một nửa so với kẻ bán cơm trên tàu, bèn đi xuống mua cơm hộp. Đưa tiền
xong, chọn suất cơm đầy đặn nhất, rồi vừa ăn, vừa trở về toa. Lúc này, có
một gã ngậm điếu thuốc lá đến trước mặt Lưu Nhảy Vọt:

– Ông anh, có lửa không?

Thì ra gã ta xin lửa. Lưu Nhảy Vọt lấy từ túi áo ra chiếc bật lửa. Người

ấy châm thuốc, rồi hỏi nhỏ:

– Ông anh có phải là Lưu Nhảy Vọt không?
Lưu Nhảy Vọt ngạc nhiên, rồi bỗng thấy căng thẳng. Chợt ý thức ra điều

gì đó, vội đi đến cửa toa tàu:

– Tôi không quen biết anh.
Người đó cười, rảo bước thật nhanh theo Lưu Nhảy Vọt, bảo:
– Nếu ông về Hà Nam để tìm con trai, thì tôi khuyên ông không phải đi

nữa. Chúng tôi đã đi rồi, con trai ông không ở Hà Nam.

Lưu Nhảy Vọt sửng sốt, đứng như trời trồng:
– Ông là ai?
Người ấy:

– Tôi là ai không quan trọng. Cái chính là chúng tôi không chỉ biết con

trai ông không ở Hà Nam, mà còn biết ông tìm con trai ông vì chiếc túi.
Chiếc túi ấy, chúng tôi cũng đã tìm thấy, nhưng bên trong không có thứ cần
tìm.

Lưu Nhảy Vọt nghe mà sởn da gà, vội hỏi:
– Thế con tôi đang ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.