TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 8

bật cười khùng khục. Giả thử lão Cam hô “có trộm”, tên trộm lại chẳng sợ,
vì đấy là chuyện xảy ra như cơm bữa. Đằng này, bỗng dưng có người lại
cười. Đã thế, họng lão Cam bị tật, giọng cười thều thào, làm tên trộm sợ
sởn tóc gáy. Tự hắn hô “có trộm” rồi phóng vội ra cửa. Nhưng hắn không
đi tay không. Khi chuồn qua nhà ăn phía trước nhà, hắn thuận tay nẫng
luôn chiếc áo jacket da lão Cam treo trên tường. Trong jacket không có
tiền. Gọi là jacket da nhưng không phải da thật, mà là giả da. Cũng giống
như quán ăn của lão Cam vậy, bé bằng nắm tay, những vẫn mang cái tên
“Hân Châu thực quán” đến hách. Nhưng, trong túi áo jacket da lại có một
quyển vở toán dành cho học sinh tiểu học. Cạnh “Hân Châu thực quán” là
một khu chợ đầu mối. Qua chợ là đến một công trường xây dựng. Người
bán hàng ở chợ, công nhân làm việc ở công trường thường đến “Hân Châu
thực quán” của lão Cam ăn cơm. Họ ăn cốt lấy no, chứ không cần ngon.
Điều này tạo kẽ hở để lão Cam giở trò khôn vặt trong nấu nướng, chế biến
món ăn. Những người này chẳng có bấy nhiêu tiền mang theo người. Cứ
ăn, cứ uống, tiền không đủ thì nợ chủ quán. Đến ăn một mình, thường họ
không nợ tiền. Một bữa ăn hết bao nhiêu tiền, họ đều đã tính trước. Nhưng
khi có khoảng ba đến năm người đến ăn, một người trong bọn trả tiền, thì
rất dễ bị nợ. Vì có người trả tiền hộ, nên cả bọn đều mở lòng, đánh chén tì
tì. Đồ nhắm không đủ, rượu không đủ, thì kẻ chiêu đãi lại giả vờ hào hiệp,
gọi thêm món, thêm rượu. Tiền mang theo không đủ, đành nợ. Lần sau ăn
cơm trả. Từng khoản nợ như vậy đều được ghi chép cẩn thận trong quyển
vở toán. Quyển vở toán lại được cất trong túi áo trong chiếc jacket da của
lão Cam. Lúc đầu, lão Cam vốn không để quyển sổ ghi nợ trong túi áo
jacket da, mà treo nó trên tường, ngang hàng với chiếc jacket. Nhưng rồi
một hôm, lão Tháp – người Nội Mông, bán xương cừu ở chợ đầu mối – đến
“Hân Châu thực quán” ăn cơm. Trong lúc chờ món ăn, nhàn rỗi chẳng có
việc gì làm, Tháp bèn lấy quyển sổ xuống. Vừa xem, vừa đọc to tên của
những người ghi nợ cùng số tiền họ nợ. Tháp đọc hứng lắm. Lão Cam thấy
trong quán còn có những thực khách khác, sợ nếu để chuyện này lan ra
ngoài, các con nợ sẽ phật ý, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của mình, bèn
giằng lấy quyển sổ ghi nợ từ tay lão Tháp, rồi tiện tay nhét vào trong túi áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.