TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 10

lá bên đường mua một bao, bóc vỏ, rút một điếu, châm lửa, rồi đi tiếp. Cô
gái hồi nãy ăn mỳ trong quán đã bắt kịp Thanh Diện Thú Dương Chí, hỏi:

– Này ông anh, vui vẻ tí không?

Thanh Diện Thú Dương Chí lúc này mới biết, cô gái ăn mỳ khi nãy là

“gà”. Để ý, thấy cô ta mặt nhỏ xương, độ 17-18 tuổi gì đó. Quan sát một
chút, thấy cô gái không giống gà đứng đường. Gà đứng đường thường nhìn
người ta với ánh mắt của mèo nhìn chuột, chẳng coi chuyện này là cái thá
gì. Nhưng ánh mắt cô gái nhìn Thanh Diện Thú Dương Chí lại giống như
chuột nhìn mèo. Nói câu đó xong, mặt đỏ lựng lên. Không phải vì cô ta là
“gà”, mà vì cái đỏ lựng ấy. Cũng chẳng phải vì cái đỏ lựng, mà vì cái sự
xấu hổ của “gà” – ở vào thời buổi này thì rõ là của hiếm – làm Thanh Diện
Thú Dương Chí xao lòng. Vốn chẳng muốn cũng muốn. Thanh Diện Thú
Dương Chí gật đầu. Cô gái bèn dẫn gã đến nơi ở của cô ta. Thanh Diện Thú
Dương Chí vừa đi vừa hỏi:

– Cô em người ở đâu?
– Cam Túc.

– Làm bao lâu rồi?
Cô gái liếc Thanh Diện Thú Dương Chí, rồi cúi đầu:
– Em nói hôm qua, ông anh cũng chẳng tin. Em đến Bắc Kinh tìm anh

trai. Chẳng ngờ, anh ấy đã đổi chỗ. Gọi điện, thì anh ấy tắt máy di động.
Em làm cái này chẳng vì cái gì, chỉ là để kiếm tiền tàu xe. Ông anh nghĩ
sao thì tùy.

Thanh Diện Thú Dương Chí bật cười khùng khục:
– Đời anh và cô em ấy mà, có khi chỉ gặp nhau lần này thôi. Cô em có

làm một năm thì anh đây cũng chẳng thua lỗ gì. Còn nếu hôm qua cô em
mới làm thì anh cũng chẳng lời lãi gì.

Hai người đi tiếp. Thanh Diện Thú Dương Chí nói:

– Cô em bao nhiêu tuổi?
Cô gái ngước mặt lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.