TÔI LÀ LƯU NHẢY VỌT - Trang 97

– Đấy là mẹ chú dạy thế. Còn anh nói cho chú biết, trên phố toàn sói

thôi.

Tên đầu trọc nhổ một bãi nước miếng vào Tiểu Mập:

– Mày ra ngoài, nó xơi tái mày ngay!
Tiểu Mập không dám nói năng gì, lại ra lồng bắt vịt. Vịt trong lồng

hoảng hốt kêu “quạc quạc”. Hàn Thắng Lợi không dám vào trong ngay, gọi
với từ ngoài cửa:

– Đại ca đang bận à.

Tào trông không rõ ngoài cửa. Nhưng có vẻ như y không quen biết lắm

với Hàn Thắng Lợi, vì không nhận ra giọng của hắn. Tào ngoái đầu ra cửa:

– Ai đấy?
– Em, Thắng Lợi đây. Thắng Lợi Hà Nam.

Tào dường như đã nhớ ra:
– Chú đến chơi đấy à.
– Đại ca, em có việc muốn trình với đại ca. Một người bà con của em bị

rơi một chiếc túi ở Từ Vân Tự. Em nghĩ, chỗ đó đều là người của đại ca.

Tào có vẻ không vui, nhíu mày:
– Không phải người của anh, nhưng là đồng hương, biết nhau cả.
Rồi cầm một tờ báo khác lên, lấy kính lúp xem tiếp, không để ý đến

khách. Hàn Thắng Lợi và Lưu Nhảy Vọt có phần lúng túng. Mấy con vịt
vừa bị giết khi nãy vẫn đang giãy dụa trên sân. Tên đầu trọc túm lấy chúng,
thẳng tay quẳng vào máy vặt lông. Nước nóng trong máy vặt lông bốc khói
nghi ngút. Tên đầu trọc đẩy cầu dao điện, chiếc máy vặt lông quay tít. Lúc
này, tên đầu trọc mới phủi tay, đến bên cửa:

– Trong túi có bao nhiêu tiền?
Hàn Thắng Lợi:
– Dạ, bốn nghìn mốt.

Lưu Nhảy Vọt đang đứng sau Hàn Thắng Lợi nói với theo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.