TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ - Trang 159

liên quan gì đến các cháu, anh ta sẽ coi sự căng thẳng của các cháu thành
phản ứng thông thường của người bình thường khi bị cảnh sát thẩm vấn.”

“Ý chú là…” Mắt Chu Tuệ Như sáng rực.
“Đúng vậy, dấu vân tay đó không phải của cháu.”
“Vậy dấu vân tay đó là của ai ạ?” Chu Tuệ Như vẫn rất băn khoăn, đột

nhiên cô trợn trừng mắt, “Là chú để lại chính dấu vân tay của mình à?”

Lạc Vấn cười thểu não, nói: “Cháu không cần nghĩ nhiều đâu, vốn dĩ

hôm qua các cháu đã được an toàn rồi, nhưng tình hình điều tra hung khí
ngày hôm qua đã khiến cho cảnh sát nghi ngờ, các cháu vẫn cần phải chịu
đựng thêm vài ngày nữa. Việc ngày mai cháu đến trung tâm thành phố mua
điện thoại di động, cháu đã nói cho anh trai cháu chưa?”

“Cháu nói rồi, anh ấy cũng không nghi ngờ gì cả.”
“Tốt lắm, tất cả hãy tiến hành như theo kế hoạch, thời gian giao hàng

cũng đã đủ lâu rồi, bây giờ nếu cháu không về luôn đi thì sẽ kì lạ đấy.” Lạc
Vấn gật đầu với cô gái.

Chu Tuệ Như bước ra khỏi nhà Lạc Vấn, trong lòng cô vẫn vô cùng

trống rỗng, dấu vân tay lưu lại… ông chú này vì muốn loại trừ mối hiểm
nguy phạm tội của bọn họ, lẽ nào đã thực sự để lại dấu vân tay của chú ấy
tại hiện trường sao… chẳng phải là chú ấy tự đặt mình vào hoàn cảnh vô
cùng nguy hiểm sao? Nếu như một ngày nào đó điều tra chú ấy, chú ấy có
thể ứng phó như thế nào được? Tại sao chú ấy lại phải giúp bọn họ như vậy
chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.