TỘI LỖI KHÔNG CHỨNG CỨ - Trang 297

Cún con nhìn thấy người đến, vừa sợ sệt lùi lại, vừa gánh trách nhiệm

thiên tính trông coi cửa nhà, miệng sủa vang.

Lạc Vấn xùy một tiếng, đuổi chú cún vào trong.
Nghiêm Lương cười tít mắt nhìn chú cún, nói: “Lần trước đến con chó

này không sủa, xem ra nó đã nhận anh là chủ của nó, coi đây là nhà rồi.”

Lạc Vấn cũng cười nói: “Đúng vậy, nuôi nó lâu như thế, túi đồ ăn anh

tặng sắp bị nó ăn hết rồi, nếu nó còn không nhận chủ nhân, thì thực sự
không có lương tâm chút nào cả.”

Nghiêm Lương cầm lấy một khúc xương cao su đặt trên bàn, ném cho

con chó, chú chó vội ngoạm lấy, chạy ra chỗ khác bắt đầu nhai. Nghiêm
Lương cười nói: “Chắc anh rất thích con chó này nhỉ?”

“Ừ.” Lạc Vấn gật đầu.
“Bởi vì con chó này trông giống con chó trước đây con gái anh nuôi

à?”

Lạc Vấn khẽ cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghiêm Lương cười thở dài: “Chu Tuệ Như tặng con chó này thật

xứng đáng đấy!”

“Sao cơ?” Lạc Vấn liếc nhìn Nghiêm Lương.
Nghiêm Lương ho hắng một tiếng, nói: “Chu Tuệ Như nhặt con chó ta

này về, nuôi nó là một gánh nặng, sớm muốn gì cũng phải đem cho người
khác. Nếu cho người khác, có khi họ cũng không thích, tặng cho anh mới là
xứng đáng.”

“Ha ha, đúng thế.” Lạc Vấn hời hợt đáp lời.
Nghiêm Lương đi đến phòng khách, nhìn xung quanh một lượt, cuối

cùng nhìn vào chiếc tivi: “Anh cũng xem tivi sao?”

Lạc Vấn thể hiện nét mặt kì quái: “Tôi xem tivi thì rất kì lạ sao?”
“Con người Lạc Vấn nhàn hạ như vậy hoàn toàn không giống với Lạc

Vấn trước đây.”

Lạc Vấn nói: “Bây giờ rảnh rỗi rồi, thường buổi tối không bận gì, tôi

thường ở nhà xem tôi giết thời gian, tôi cũng thích kiểu cuộc sống này
lắm.”

“Đúng vậy.” Nghiêm Lương cười, mắt chợt lóe sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.