8
◄○►
Nghiêm Lương cắn chặt răng, trừng mắt với Triệu Thiết Dân, khẽ hạ giọng
trách móc: “Anh mặc cảnh phục chạy đến trường làm gì thế?” Ông liếc
nhìn thấy ở bên dưới tòa giảng đường đậu một chiếc xe như chiếc xe cảnh
sát BTU, là loại xe thường dùng để truy bắt tội phạm, ông càng như muốn
thổ huyết, “Gì cơ, thật không ngờ còn đi cả xe BTU đến, cả tấm thân trong
sạch của tôi coi như là đã bị hủy hoại trong một ngày rồi.”
Triệu Thiết Dân tỏ vẻ vô tội: “Cái gì mà trong sạch bị hủy trong một
ngày? Tôi vừa mới đi điều tra vụ án ở ngay đường Văn Nhất Tây, không
kịp thay quần áo, nhớ đến anh liền tiện đường đến đây.”
‘Được rồi, được rồi, có chuyện gì không? Việc liên quan đến công
việc thì đừng có tìm tôi, nếu mời tôi đi ăn thì hôm khác đợi anh thay quần
áo rồi hãy đến nhé’. Ông bước nhanh về phía trước, không thèm tiếp xúc
với người cảnh sát này.
Triệu Thiết Dân đi theo phía sau ông, mỉm cười nói: “Được, vậy thì
cùng đi ăn, tôi lên xe thay quần áo.”
Nghiêm Lương quay người nói: “Người anh em à, anh tìm tôi rốt cuộc
là có việc gì vậy? Anh không giống chỉ đơn thuần là mời tôi đi ăn đâu.”
Triệu Thiết Dân mím môi: “Thực ra là có một vụ án.”
Nghiêm Lương mặt tỉnh bơ, nói: “Thế thì không cần phải nói tiếp nữa
đâu, năm năm trước tôi đã từ chức rồi, từ lâu đã không còn là cảnh sát nữa,
bây giờ tôi chỉ là một người thầy giáo, không muốn có bất cứ liên quan gì
với cảnh sát nữa cả.”
“Ừm… Tôi biết suy nghĩ của anh. Nhưng chắc chắn anh cũng đoán ra
được, những vụ án thông thường thì tôi vốn không đến đây để tìm anh. Chỉ