là vụ án lần này rất hóc búa, hôm qua ở đường Văn Nhất Tây vừa mới xảy
ra một vụ án mạng, anh có nghe nói không?”
“Chưa nghe thấy, cũng không quan tâm.”
Triệu Thiết Dân ho khan mấy tiếng, “Trước đây giới truyền thông
cũng đã đăng tin, trong khu vực phía tây thành phố suốt ba năm nay đã xảy
ra nhiều vụ án mạng, lần nào ở hiện trường vụ án hung thủ cũng đều để lại
hàng chữ ‘Hãy đến bắt ta’, điều này chắc anh cũng đã nghe thấy rồi chứ?”
Nghiêm Lương nhìn Triệu Thiết Dân: “Vụ án thứ năm rồi à?” Ông bật
cười nhìn người đồng nghiệp cũ với vẻ vui mừng trước tai họa của người
khác, “Nhưng việc này thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Dù sao trước đây anh cũng từng là cảnh sát, còn là thành viên tổ
chuyên gia của Sở Công an tỉnh nữa mà.”
“Đừng có nhắc đến trước đây với tôi. Nếu như không có chuyện gì
nữa thì tôi đi trước đây, anh phá án bận rộn, cũng đừng lãng phí thêm thời
gian ở chỗ tôi nữa.” Nghiêm Lương quay người bước đi.
Triệu Thiết Dân kéo ông lại ghé sát đến, nói: “Không bàn về vụ án
cũng được, anh hãy nói cho tôi biết một việc. Nếu như hung thủ kéo một
người ở trên nền đất ẩm hơn chục mét có cách nào không để lại dấu chân
của hắn được không?”
“Đi trên nền đất ẩm mà không để lại dấu chân ư? Việc này chưa bao
giờ gặp cả.” Nghiêm Lương nhíu mày vẻ hỏi hiếu kì, nhưng ngay lập tức
lại khôi phục được vẻ mặt lạnh lùng vừa nãy, nói: “Phá án là việc của cảnh
sát các anh, không liên quan tới tôi.”
Triệu Thiết Dân nói: “Tạm thời anh có thể không coi tôi là cảnh sát
nữa, chỉ coi như chúng ta đang nói chuyện phiếm với nhau thôi.”
Nghiêm Lương suy nghĩ một lát nói: “Anh chỉ có một câu hỏi này thôi
phải không?”
Triệu Thiết Dân gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ hỏi anh mỗi câu này
thôi.”
“Nói cho anh biết đáp án thì anh sẽ đi ngay, sẽ không đến quấy nhiễu
tôi nữa chứ?”