TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 164

nhợt nhạt của tia sáng trên cầu thang và tấm thảm, những luồng không khí
nhỏ lượn lên cầu thang và lướt vi vu quanh những cửa phòng ngủ. Nhưng
chắc chắn chúng phải dừng lại ở đây. Bất cứ thứ gì khác cũng có thể tàn lụi
và biến mất, còn cái nằm ở đây thì bất biến. Ở đây, người ta có thể nói tới
những ánh sáng lướt qua đó, những làn không khí quờ quạng mà bạn không
thể chạm vào hay hủy hoại đang thở và lướt bên trên chiếc giường đó. Từ
bên trên, một cách yếu ớt, ma quái, như thể chúng có những ngón tay bằng
lông vũ-ánh sáng và thứ ánh sáng bền bỉ của những chiếc lông vũ, chúng
nhìn, một lần, vào những đôi mắt nhắm, những ngón tay nắm hờ, yếu ớt
cuộn y phục của họ lên rồi biến mất. Cứ thế, ồn ào, vi vút, chúng lướt lên
khung cửa sổ cầu thang, những căn phòng ngủ của những người hầu, những
ngăn buồng của các căn phòng áp mái; quay trở xuống, nhuộm trắng những
quả táo trên bàn ăn, chạm vào những cánh hoa hồng, sờ vào bức tranh trong
khung vẽ, quét qua tấm thảm và cuốn một ít cát lên sàn nhà. Cuối cùng,
chúng ngưng nghỉ, gom tụ lại, cùng thốt lên một tiếng thở dài; cùng rít lên
một giọng than van vô mục đích mà một cánh cửa nào đó trong nhà bếp đáp
lại; chúng tỏa rộng ra; không chứa nhận gì cả; rồi thổi đóng sầm cánh cửa.

[Tới đây, Carmichael, người đang đọc Virgil, thổi tắt ngọn nến. Trời đã quá
nửa đêm.]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.