TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 166

Đêm bây giờ đầy gió và sự tàn phá; cây cối ngã nghiêng và những chiếc lá
bay tơi tả khắp đó đây cho tới khi phủ đầy bãi cỏ và nằm chồng chất lên
nhau trong những máng xối, những ống dẫn nước mưa bị nghẹt và những
con đường mòn rải rác. Ngay biển cả cũng trở trăn và tự vỡ tung, và một kẻ
đang ngủ bất kỳ nào đó sẽ tưởng tượng rằng anh ta có thể tìm thấy trên bãi
biển một lời giải đáp cho những ngờ vực của mình, một sự sẻ chia cho nỗi
niềm hiu quạnh của mình, vứt đi bộ quần áo ngủ của anh ta rồi một mình đi
xuống để tản bộ trên mặt cát, chẳng có hình ảnh nào giống với sự phục vụ
và sự sẵn sàng siêu thoát dễ dàng đến trong tay để đem trật tự lại cho đêm
và làm cho thế giới phản ánh hạn độ của linh hồn. Bàn tay đó co quắp lại
trong tay anh ta; giọng nói đó gầm lên trong đôi tai anh ta. Có vẻ như trong
một tình trạng rối rắm như thế sẽ chẳng ích gì khi hỏi màn đêm những câu
hỏi cái gì, vì sao, bởi đâu, những câu hỏi đã thôi thúc kẻ ngủ ngon rời khỏi
giường để tìm kiếm một lời giải đáp.

[Ông Ramsay, bị trượt ngã trên một hành lang vào một buổi sáng u ám, đã
duỗi đôi tay của ông ra, nhưng bà Ramsay đã chết khá đột ngột vào đêm
hôm trước, đôi tay ông, dù đã duỗi ra, chỉ chạm vào cõi hư vô.]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.