TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 168

xát, khụt khịt và lặp lại những câu hỏi của chúng - “Các bạn có phai nhòa đi
không? Các bạn có tàn lụi đi không? - cũng hầu như không thể quấy nhiễu
sự thanh bình, sự lãnh đạm, bầu không khí vẹn nguyên thuần khiết, như thể
câu hỏi mà chúng đặt ra hầu như không cần thiết phải được đáp lại rằng:
chúng tôi vẫn còn đây.

Dường như không gì có thể phá vỡ hình ảnh đó, làm suy đồi sự trinh trắng
đó, hoặc làm náo động tấm áo choàng lung linh của sự im lặng mà, hết tuần
này sang tuần khác, trong căn phòng trống rỗng, đã đan dệt vào chính nó
tiếng lũ chim kêu vọng lại, tiếng còi tàu hụ, tiếng vi vu rì rào của những
cánh đồng, tiếng chó sủa, tiếng người la hét, và cuộn chúng quanh phòng
trong im lặng. Chỉ có một lần một tấm ván ngã xuống đầu cầu thang; một
lần vào lúc nửa đêm với một tiếng ầm ầm, một sự gẫy đổ, như sau hàng bao
nhiêu thế kỷ im lìm, một tảng đá tách ra khỏi ngọn núi và lao nhanh xuống
lũng, một nếp gấp của tấm khăn choàng bung ra và đu đưa qua lại. Rồi sự
thanh bình lại bao trùm; và cái bóng chập chờn; ánh sáng sùng kính nghiêng
mình tới hình ảnh của chính nó trên tường phòng ngủ; và bà McNab, xé toạt
bức màn im lặng với đôi bàn tay đã nhúng vào chậu giặt, nghiền nát nó với
đôi ủng đã nghiến trên đá sỏi, tới đó theo chỉ thị để mở mọi cánh cửa sổ ra
và quét dọn những căn phòng ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.