TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 175

7.

Đêm nối tiếp đêm, hè qua đông đến, sự hoành hành của những cơn bão, sự
tĩnh lặng như tờ của ngày trời đẹp (đã từng có ai đó lắng nghe không), từ
những căn phòng bên trên của ngôi nhà trống chỉ có thể nghe thấy tiếng
giằng giật của những tia chớp lóe khổng lồ, khi những cơn gió và những
lượn sóng nô đùa và cưỡi lên nhau như những bầy thủy quái phi lý trí luôn
thay hình đổi dạng, và lao sầm vào bóng đêm hay ánh sáng ban ngày (vì
đêm và ngày, tháng và năm cùng lướt bên nhau một cách phi hình thể) trong
những trò chơi ngốc nghếch cho tới khi dường như vũ trụ cũng vật vã đổ
nhào trong sự hỗn mang bạo tàn và khát vọng vô mục đích của chính nó.

Vào mùa xuân những bồn hoa trong vườn, vốn mọc đầy những loài cây dại
do gió mang tới, lại vui tươi rực rỡ như xưa. Hoa violet và hoa thủy tiên nở
rộ. Nhưng sự tĩnh lặng và rạng rỡ của ngày cũng lạ lùng không kém sự hỗn
loạn và náo động của đêm, với những hàng cây đứng đó, những loài hoa cỏ
đứng đó, nhìn về phía trước chúng, nhìn lên, thế nhưng không thấy gì cả,
không có mắt, và quá kinh hoàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.