TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 221

sớm mai này, toàn thế giới dường như đã tan loãng ra thành một vũng tư
duy, một bể sâu hiện thực, và người ta gần như có thể tưởng tượng rằng nếu
như ông Carmichael nói, chẳng hạn, một giọt nước mắt nhỏ nhoi sẽ xé
toang mặt vũng nước. Và rồi? Một điều gì đó sẽ nảy sinh. Một bàn tay sẽ ló
lên, một lưỡi dao sẽ lóe sáng. Tất nhiên đó là điều phi lý.

Một nhận thức kỳ lạ chợt đến với cô, rằng nói cho cùng, ông ta đã nghe
thấy những điều mà cô không thể nói ra. Ông ta là một cụ già bí hiểm, với
cái vệt vàng trên bộ râu, và thi ca của ông ta, và những nan đề của ông ta,
lướt đi một cách thanh thản qua một thế giới thỏa mãn mọi mong muốn của
ông ta, khiến cô nghĩ ông ta chỉ cần thò tay xuống ngay tại chỗ ông ta đang
nằm trên bãi cỏ để câu lên bất cứ thứ gì mình muốn. Cô nhìn bức tranh của
mình. Đó hẳn là câu trả lời của ông, giả dụ thế - “cô” và “tôi” và “bà ấy”
trôi qua và biến mất như thế nào; không có gì ở lại; tất cả đổi thay; nhưng
những ngôn từ thì không, bức tranh thì không. Thế nhưng hẳn nó sẽ được
treo trong những căn phòng áp mái, cô nghĩ; hẳn nó sẽ bị cuộn lại và nhét
xuống dưới một chiếc trường kỷ; thế nhưng dù là vậy, dù ngay cả đối với
một bức tranh như thế, điều đó là có thật. Người ta có thể nói thế, về bức
tranh nguệch ngoạc này, chứ không phải về bức tranh thật sự đó, có lẽ,
nhưng nó cố đạt đến cái gì, cô sắp sửa nói rằng để nó “tồn tại mãi mãi”;
ngay cả đối với chính cô, những từ đó cũng có vẻ quá khoác lác không thể
nói ra dù là chỉ bóng gió không diễn đạt bằng lời; khi nhìn vào bức tranh, cô
kinh ngạc thấy rằng cô không thể trông thấy nó. Đôi mắt cô ngập tràn một
chất lỏng nóng hổi (thoạt tiên cô không nghĩ tới những giọt nước mắt) mà,
không hề tác động đến nét kiên quyết của đôi môi cô, chúng làm cho bầu
không khí quánh lại và lăn tròn xuống đôi má của cô. Cô hoàn toàn kiểm
soát được bản thân mình - Ồ, phải! - theo mọi cách khác. Vậy thì phải
chăng cô đã khóc vì bà Ramsay mà không hề có chút ý thức gì về bất kỳ nỗi
bất hạnh nào? Một lần nữa, cô hướng về ông già Carmichael. Vậy thì nó là
cái gì? Nó có nghĩa là gì? Những sự vật có thể thò những bàn tay của chúng
ra để kẹp chặt lấy người ta hay không? lưỡi dao có thể cắt đứt không? nắm
tay có tóm lấy không? Không một sự hướng dẫn nào, không nơi trú ẩn nào,
nhưng tất cả đều mầu nhiệm, và việc nhảy từ chóp đỉnh của một tòa tháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.