TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 220

Cô muốn đi thẳng tới ông ta và nói, “Ông Carmichael!” Khi đó ông ta sẽ
nhìn lên một cách nhân hậu như thường lệ, với đôi mắt mơ hồ xanh màu
khói của mình. Nhưng người ta chỉ có thể đánh thức mọi người nếu biết
mình muốn nói gì với họ. Và cô muốn nói không chỉ một điều mà là mọi
thứ. Những ngôn từ bé nhỏ đã phá tung ý nghĩ và chia cắt nó ra không nói
lên được điều gì cả. “Về cuộc sống, về cái chết; về bà Ramsay” - không, cô
nghĩ, người ta không thể nói gì khi chẳng có ai. Sự khẩn thiết của thời điểm
đó luôn luôn bỏ lỡ điểm xuất phát của nó. Những ngôn từ dạt ra tứ phía và
chạm quá thấp vào các đối tượng. Thế rồi người ta từ bỏ nó; thế rồi ý tưởng
lại chìm xuống; thế rồi người ta trở nên giống như hầu hết những người ở
lứa tuổi trung tuần, thận trọng, kín đáo, với những nếp nhăn giữa hai mắt và
một vẻ e sợ thường xuyên. Bởi vì làm sao người ta có thể diễn tả thành lời
những cảm xúc của cơ thể? diễn tả sự trống rỗng trong đó? (Cô đang nhìn
vào những bậc thềm phòng khách; trông chúng trống vắng lạ lùng.) Đó là
cảm giác cơ thể của người ta chứ không phải tâm trí của người ta. Những
cảm giác vật chất gắn liền với cái vẻ trần trụi của những bậc thềm đột nhiên
đã trở nên cực kỳ gây khó chịu. Việc muốn mà không có được trút lên toàn
bộ cơ thể của cô một độ cứng, một sự trống rỗng, một sự căng thẳng. Và rồi
muốn và không có - muốn và muốn - điều đó vò xé con tim biết bao, vò xé
nó hết lần này sang lần khác! Ôi, bà Ramsay! Cô lặng lẽ kêu lên, với cái
bản thể ngồi bên cạnh con thuyền, tới cái ý niệm trừu tượng đã tạo thành từ
bà ấy, người phụ nữ mặc đồ màu xám đó, như thể để xỉ vả bà ấy vì đã ra đi,
và sau khi đã ra đi, lại trở về lần nữa. Dường như rất an toàn khi nghĩ về bà
ấy. Hồn ma, không khí, hư không, một thứ mà bạn có thể đùa vui một cách
dễ dàng và an toàn vào bất cứ lúc nào trong ngày hay đêm, bà ấy đã từng là
thế, và rồi đột nhiên bà ấy thò tay ra và vò xé trái tim như vậy. Đột nhiên,
những bậc thềm trống vắng, những nếp diềm của chiếc ghế bên trong, con
chó con đang nhào lộn trước hiên, toàn bộ những âm ba và tiếng thầm thì
của khu vườn trở nên giống như những đường cong nét lượn uốn quanh một
trung tâm của sự trống vắng hoàn toàn.

“Nó có nghĩa là gì? Làm thế nào ông có thể giải thích tất cả những điều
này?” cô muốn nói, một lần nữa quay sang ông Carmichael. Vì trong buổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.