TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 228

nó đọc sách và lật hết trang này sang trang khác của quyển sách nhỏ đó,
James vẫn lo sợ cái giây phút khi ông ngẩng lên và nói một cách gay gắt với
nó về điều này hay điều khác. Vì sao họ lại nấn ná ở đây? ông sẽ hỏi thế,
hoặc một câu nào đó vô lý tương tự. Và nếu ông ta làm thế, James nghĩ, thì
mình sẽ cầm lấy một con dao và đâm vào tim ông ta.

Nó luôn luôn duy trì cái biểu tượng cũ này về việc cầm lấy một con dao và
đâm vào tim cha nó. Chỉ có điều bây giờ nó đã lớn hơn, và đang ngồi nhìn
chằm chằm cha nó trong một cơn giận dữ bất lực, không phải là ông ta, cái
người đang đọc ấy, là người mà nó muốn giết, mà là cái đã bất ngờ tấn công
nó - có lẽ ông ấy cũng không biết: cái con yêu quái cánh đen dữ tợn bất ngờ
xuất hiện đó, với cái mỏ và bộ móng vuốt cứng và lạnh lẽo, cứ bấu sâu, bấu
sâu vào bạn (nó có thể cảm thấy cái mỏ trên đôi chân trần của nó, nơi con
quái thú đó đã tấn công khi nó còn là một đứa bé) rồi biến đi, và ông ấy lại
hiện ra, một ông già, rất buồn, đang đọc sách. Nó sẽ giết cái đó, nó sẽ đâm
vào tim cái đó. Bất cứ điều gì nó làm - (và nó sẽ làm bất cứ điều gì, nó cảm
thấy, nhìn vào ngọn hải đăng và bờ biển phía xa) dù nó là thương gia, làm
trong một nhà băng, một luật sư, một lãnh đạo công ty, nó sẽ chiến đấu với
cái đó, nó sẽ truy lùng và nghiền nát cái đó - sự bạo ngược, sự chuyên chế,
nó gọi cái đó như thế - việc buộc mọi người làm điều mà họ không muốn
làm, tước đoạt quyền được nói của họ. Làm sao bất kỳ ai trong số chúng có
thể nói, Nhưng tôi sẽ không đi, khi ông ấy nói, Hãy ra ngọn hải đăng. Hãy
làm điều này. Hãy lấy cho tôi cái đó. Đôi cánh đen dang rộng, và cái mỏ
cứng cắn xé. Thế rồi ở phút giây kế tiếp ông ấy ngồi đó đọc sách; và ông ấy
có thể ngẩng lên nhìn - người ta không bao giờ biết được - một cách hoàn
toàn hợp lý. Ông ấy có thể nói chuyện với Macalister. Ông ấy có thể dúi
một đồng sovereign vào bàn tay lạnh cứng như băng của một bà cụ nào đó
trên phố, James nghĩ, ông ấy có thể hét toáng lên ở một cuộc thi đấu thể
thao nào đó của các ngư dân; ông ấy có thể vẫy hai tay trong không khí với
niềm phấn khích. Hoặc ông ấy có thể ngồi im như thóc ở đầu bàn từ đầu chí
cuối bữa ăn tối. Phải, James nghĩ, trong lúc con thuyền chòng chành và nấn
ná ở đó dưới ánh nắng nóng bỏng; có một mảnh đất hoang đầy tuyết và đá
rất quạnh quẽ; và nó thường tới đó thăm, thường là rất muộn, khi cha nó nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.