TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 229

gì đó hay làm gì đó khiến những người khác ngạc nhiên, ở đó chỉ có hai cặp
dấu chân; của chính nó và của cha nó. Chỉ riêng họ biết nhau. Vậy thì sự
khiếp sợ này, sự căm ghét này là cái gì? Lần giở trong nhiều trang mà dĩ
vãng đã gấp lại trong nó, nhìn vào trung tâm của cái khu rừng đó, nơi ánh
sáng và bóng tối xen kẻ với nhau đến nỗi mọi hình dáng đều méo mó đi, và
người ta mò mẫm, khi thì với ánh mặt trời chói mắt, khi thì với bóng tối phủ
quanh, nó tìm kiếm một hình ảnh để xoa dịu, tháo gỡ và gọt giũa cảm giác
của nó thành một hình thù cụ thể. Cứ cho là khi đó, giống như một đứa bé
ngồi bất lực trong một cái xe đẩy hay trên đầu gối ai đó, nó đã từng nhìn
thấy một toa xe nghiến qua bàn chân của một ai đó một cách ngu dốt và vô
tội? Cứ cho là nó đã nhìn thấy bàn chân trước hết, trong lớp cỏ, mịn màng
và nguyên vẹn; thế rồi bánh xe lăn qua; và cũng bàn chân đó, tím bầm, nát
vụn. Nhưng cái bánh xe thì vô tội. Vì thế giờ đây, khi cha nó bước nhanh
xuống hành lang dựng đầu chúng dậy vào buổi sớm mai để đi ra ngọn hải
đăng, cái bánh xe lại lăn qua, trên bàn chân nó, trên bàn chân của Cam, trên
bàn chân của bất kỳ ai. Còn người ta thì ngồi và quan sát nó.

Nhưng nó đang nghĩ tới bàn chân của ai, và tất cả những chuyện này đã xảy
ra trong khu vườn nào? Vì người ta đã có bố cục cho những cảnh tượng đó;
những cây cối mọc ở đó; những loài hoa; một ánh sáng cụ thể; một vài nhân
vật. Mọi thứ có xu hướng xác lập bản thân nó trong một khu vườn nơi
không có một thứ nào trong cảnh thảm đạm này. Không có ai trong cảnh
tượng này vung tay múa chân; mọi người nói bằng một giọng bình thường.
Họ vào ra suốt ngày. Có một bà cụ hay nói chuyện tầm phào trong nhà bếp;
và mọi cửa chớp đều bị gió mở ra khép lại; mọi thứ đều thổi tung; mọi thứ
đều lớn lên; và trên tất cả những chén dĩa và những lọ hoa cao đỏ và vàng
tỏa nhánh, một chiếc mạng che mặt rất mỏng được vén lên, như một chiếc
lá nho, vào buổi tối. Mọi vật trở nên tĩnh lặng hơn và tối tăm hơn vào buổi
tối. Nhưng tấm mạng che mặt giống chiếc lá đẹp đến nỗi những ngọn đèn
vén nó lên, những giọng nói vò nhàu nó; Jame có thể nhìn thấy xuyên qua
nó một hình dáng đang khom xuống, nghe, tới gần, đi ra xa, một chiếc váy
nào đó kêu sột soạt, một sợi xích nào đó kêu xủng xoẻng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.