TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 231

cánh tay bà chùng xuống, khiến nó cảm thấy bà không còn lắng nghe nó
nữa, bằng cách nào đó bà đã đứng lên và đi ra, bỏ lại nó ở đó, bất lực, lố
bịch, ngồi trên sàn nhà với một cây kéo nắm chặt trong tay.

Chẳng có chút hơi gió nào nổi lên. Nước lao xao và róc rách trong đáy
thuyền nơi ba hoặc bốn con cá thu đang ve vẩy đuôi lên xuống trong một
vũng nước không đủ sâu để che phủ chúng. Ông Ramsay (nó gần như
không dám nhìn ông) có thể sực tỉnh vào bất cứ lúc nào, khép cuốn sách lại
và nói một câu gì đó khó nghe; nhưng lúc này thì ông đang đọc, vì thế
James tiếp tục suy nghĩ tiếp một cách vụng trộm, như thể nó đang lén lút đi
xuống cầu thang trên đôi chân trần, sợ sẽ đánh thức một con chó giữ nhà
với tiếng ván kêu cọt kẹt, Mẹ nó trông như thế nào, ngày hôm đó bà đã đi
đâu? Nó bắt đầu đi theo bà từ phòng này sang phòng khác và cuối cùng họ
đi tới một căn phòng có ánh sáng màu xanh, như thể ánh phản chiếu phát ra
từ nhiều chén dĩa sứ, bà ấy nói chuyện với ai đó; nó lắng nghe bà ấy nói. Bà
ấy nói chuyện với một người hầu, chỉ đơn giản nói bất cứ điều gì chợt nảy
ra trong đầu của bà. Chỉ mỗi mình bà nói lên sự thật; chỉ riêng với mình bà
nó có thể nói ra điều đó. Đó là nguồn gốc của sức hấp dẫn bất diệt của bà
đối với nó, có lẽ thế; bà là một người mà người ta có thể nói những gì chợt
nảy ra trong đầu của mình. Nhưng trong suốt thời gian nghĩ về mẹ nó, nó
vẫn ý thức rằng cha nó đang đi theo ý nghĩ của nó, quan sát nó, khiến nó
run lên và nao núng. Cuối cùng nó thôi không suy nghĩ nữa.

Nó ngồi đó với bàn tay đặt trên bánh lái trong ánh nắng, nhìn đăm đăm vào
ngọn hải đăng, không còn hơi sức để cử động, không còn hơi sức để búng
đi những hạt sỏi khốn khổ đã chất chồng lên tâm trí nó. Dường như có một
sợi dây thừng trói chặt nó ở đó, và cha nó đã thắt cái nút lại và nó chỉ có thể
thoát thân bằng cách cầm lấy một con dao cắt phăng sợi dây đi... Nhưng
vào lúc đó cánh buồm chậm chạp căng tròn lên, chậm chạp ngậm đầy hơi
gió, con thuyền dường như tự lắc mạnh thân hình của nó, rồi chuyển động
một cách lơ mơ trong giấc ngủ, và rồi nó tỉnh giấc, lao vút qua những lớp
sóng. Có một sự nhẹ nhõm đến lạ lùng. Tất cả bọn họ dường như lại tách ra
khỏi nhau và tự tìm thoải mái, sợi dây câu căng nghiêng qua mạn thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.