TỚI NGỌN HẢI ĐĂNG - Trang 31

KHUNG CỬA SỔ

1.

“Ừ, dĩ nhiên, nếu ngày mai trời đẹp,” bà Ramsay bảo. “Nhưng con phải dậy
thật sớm,” bà nói thêm.

Những lời này mang lại cho con trai bà một niềm vui to lớn, như thể sự việc
đã được ấn định, chuyến du hành sắp diễn ra, và điều tuyệt diệu mà nó từng
mong mỏi, dường như đã suốt nhiều năm, sau một đêm ngon giấc và một
ngày đi thuyền, sẽ nằm trong tầm tay với. Dù chỉ mới lên sáu, nó thuộc về
một gia tộc lớn, nơi những người trong đó không thể kềm giữ được cảm
giác này, mà phải để cho viễn cảnh tương lai với những vui buồn che khuất
đi những gì thật sự diễn ra trước mắt, vì đối với họ, thậm chí khi đang còn
thơ ấu, bất kỳ một biến chuyển nào trong cảm giác đều có khả năng kết tinh
lại và xuyên thấu qua cái khoảnh khắc chứa đựng sự rực rỡ hay u ám đó.
Trong khi mẹ nó nói, James Ramsay đang ngồi trên sàn, vừa cắt các bức
tranh từ trong cuốn danh mục hàng hóa có minh họa của cửa hàng Quân đội
và Hải quân vừa thả hồn vào bức ảnh một cái tủ lạnh với niềm hạnh phúc
tuyệt trần. Bức ảnh được viền quanh với sự hân hoan. Chiếc xe cút kít, cái
máy xén cỏ, tiếng reo của hàng cây dương, những chiếc lá trắng trước cơn
mưa, những con quạ kêu quàng quạc, những cây chổi lê quèn quẹt, những
bộ váy sột soạt - tất cả những thứ này quá rực rỡ sắc màu và hiển hiện rõ
ràng trong tâm trí nó. Như thể nó đã tạo ra thứ mật mã, ngôn ngữ bí mật
riêng của nó. Nó có một vẻ ngoài nghiêm nghị và kiên quyết, với bộ trán
cao và đôi mắt xanh lơ dữ dội, trong sáng và hoàn toàn thẳng thắn, lúc này
hơi cau lại như đang nhìn thấy tình cảnh yếu đuối mong manh của con
người, khiến cho mẹ nó, khi nhìn nó hướng mũi kéo một cách khéo léo
quanh bức ảnh cái tủ lạnh, tưởng tượng rằng nó đang ngồi trên ghế quan tòa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.